Lộng Triều

Trần Anh Lộc khẽ nhíu mày, Triệu Quốc Đống ở phía đối diện tỏ vẻ rất bình tĩnh nhưng đằng sau sự bình tĩnh chính là cố chấp.

Trên thực tế Triệu Quốc Đống cũng không tính đến việc vấn đề này lại được đề xuất đột ngột như vậy, nhưng khi vừa nhìn thấy Tiêu Triều đi vào thì hắn biết chủ đề hôm nay đã thay đổi rồi.

Cái việc thực thi ý kiến kia trong lúc nhất thời không ngờ có vẻ nhỏ bé không đáng kể, bất kỳ công việc gì thì cũng cần phải có người đi chấp hành, mà việc quan trọng nhất đối với lãnh đạo đảng ủy thì chính là dẫn đường nhân sự.

Kỳ thật Tiêu Triều cũng đã sớm ám chỉ với mình, trước khi Trần Anh Lộc từ Bắc Kinh trở về thì Tiêu Triều đã như vô tình lộ ra với mình. Tư tưởng của một vài lãnh đạo ban ngành đã ảnh hưởng đến việc triển khai công tác, loại hiện tượng này không thể coi nhẹ được!

Lúc ấy hắn còn không để ý nhưng sau khi trở về thì lại phát giác trong lời này có mùi, sau đó hắn cũng nghe ngóng và biết ban tổ chức cán bộ đang làm mấy cuộc điều tra nghiên cứu, xác định và đánh giá. Mấy công tác này bình thường vẫn triển khai nhưng nó lại diễn ra vào thời điểm này thì đúng là nhạy cảm, mãi cho đến sau này hắn mới xác định được suy đoán của mình là chuẩn xác. Hắn chỉ bất ngờ ở chỗ là Trần Anh Lộc lại hành động nhanh như vậy, thậm chí có cảm giác như là đột nhiên bị tập kích vậy.

Phạm vi cuộc họp bí thư ngắn là một vòng tròn khá vi diệu, bí thư, phó bí thư, hơn nữa còn là nghiên cứu thảo luận lãnh đạo được phân công quản lý các hạng mục công tác, về cơ bản thì từ đây có thể xác định quan điểm cơ bản được đưa lên hội nghị thường vụ thị ủy. Mà loại hội nghị chỉ có thêm mỗi trưởng ban tổ chức cán bộ tham gia thì lại là loại mẫn cảm nhất.

Bởi vì cuộc họp có sự tham gia của trưởng ban tổ chức cán bộ cho nên thường thường đại biểu cho việc nghiên cứu vấn đề nhân sự, mà vấn đề này thì ở bất cứ địa phương nào hay thời điểm nào thì đều có thể đè hết tất cả các vấn đề khác.

Chắc chắn là trước đó Trần Anh Lộc cũng đã trao đổi và tiếp xúc qua với Phó Thiên rồi, có lẽ là do trong thời gian hắn lên Bắc Kinh học tập ba tháng mình đã biểu hiện cẩn thận quá mức nên khiến cho hắn cảm thấy có thể coi thường mình về vấn đề nhân sự, hay là trong lòng sợ hãi nên lại cảnh giác với mình?


Triệu Quốc Đống cảm thấy khá nghi ngờ.

Đây là lần đầu tiên Ân Cảnh Tùng tham gia loại hội nghị bí thư kiểu này, trước kia hắn chỉ có thể tham gia với thân phận là lãnh đạo được phân công quản lý. Còn bây giờ hắn không chỉ đại biểu Ban Thanh tra Kỷ luật mà còn phải suy xét vấn đề dưới góc độ là phó bí thư thị ủy, đây đúng là một thách thức mới.

Chẳng qua hắn vẫn chú ý thấy trong này vẫn có cái gì đó không hài hòa. Ít nhất thì sự thay đổi nhỏ về biểu tình của Triệu Quốc Đống cũng không thoát khỏi ánh mắt hắn.

Khi Tiêu Triều hoàn tất việc giới thiệu ý đồ nghiên cứu vấn đề nhân sự cùng với các vị trí liên quan thì ánh mắt lại vô tình liếc nhìn Triệu Quốc Đống một cái.

Nét mặt của Triệu Quốc Đống có vẻ trầm tư, dường như có phần hậm hực, hoặc là có hơi không kiên nhẫn, Trần Anh Lộc thì lại tỏ ra rất trấn tĩnh, tự nhiên, giống như đang suy xét vấn đề gì đó.

Phó Thiên ho khan một tiếng, hắng giọng rồi mới nói một cách từ từ:
- Sau khi bí thư Trần từ trường đảng trở về thì đã có nhận thức sâu sắc về việc đổi mới công tác ở Hoài Khánh chúng ta. Trên hội nghị thường vụ thị ủy thì mọi người cũng đều ý thức được rằng sự phát triển của Hoài Khánh không hề lạc quan như chúng ta tưởng tượng, Hoài Khánh cần phải nhanh chóng cải cách, đẩy nhanh tiến độ phát triển. Muốn vậy thì chúng ta nhất định phải có hành động.

Triệu Quốc Đống khẽ nghiêng nghiêng đầu một chút nhìn mấy người ngồi đây. Xem ra Trần Anh Lộc là nhân vật chính bày mưu đặt kế, Phó Thiên mặc dù lão luyện nhưng y cũng không phải bí thư thị ủy, nên cũng không tới phiên y được đảm nhiệm vai diễn đặc biệt trên hội nghị này. Bất kể y có nói gì thì mục đích chắc chắn chỉ có một, đó là muốn thuyết phục mình chấp nhận sự thật này. Vì nhìn thấu điểm này nên nhìn mấy tên này biểu diễn mà lại có phần khẩn trương nên trông khá buồn cười.


- Xét sự chênh lệch trong công tác của Hoài Khánh chúng ta, một số đồng chí đảm nhiệm lãnh đạo đơn vị chủ yếu trong thời gian quá dài nên khiến cho các ban ngành đơn vị xuất hiện trì trệ và xu hướng tâm lý bình thường, thiếu tính sáng tạo. Cá biệt có lãnh đạo bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên cũng cần tiến hành điều chỉnh thỏa đáng. Do đó tôi và lão Tiêu đã căn cứ theo ý kiến của bí thư Trần, đồng thời kết hợp với việc điều tra tình hình thực tế các ban ngành, chủ yếu là trưng cầu một số ý kiến các đơn vị....

Phó Thiên đang nói hăng say thì Triệu Quốc Đống đột nhiên chen ngang:
- Lão Phó, lão khỏi cần phải lòng vòng làm gì, tầm quan trọng và tính tất yếu của việc điều chỉnh nhân sự thì tôi và bí thư Cảnh Tùng đều quá rõ rồi. Tôi nghe anh lòng vòng nửa ngày rồi, mục đích cũng chỉ có một, đó là trước mắt bắt buộc phải điều chỉnh nhân sự. Tôi cũng hiểu được điều này nhưng điều chỉnh như thế nào, có lựa chọn thích hợp chưa. Rốt cuộc anh có nói rõ ngọn ngành cho chúng tôi không? Đừng nên để chúng tôi lọt vào sương mù rồi cuối cùng chúng tôi cũng không biết là thảo luận cái gì, tôi thấy nên nắm chắc thời gian nói chính sự đi.

Đang chém gió hăng say thì đột nhiên bị Triệu Quốc Đống nhảy vào mồm nên Phó Thiên sững sờ, biến sắc nhưng thấy Trần Anh Lộc không có phản ứng gì nên liền cố rặn ra nụ cười quen thuộc:
- Thị trưởng Quốc Đống không nên gấp như vậy chứ. Đầu tiên cần phải xác định rõ ý nghĩa rồi mới nói đến cái khác được. Vừa rồi trưởng ban Tiêu cũng đã giới thiệu, thị xã có mấy vị trí cần phải điều chỉnh, hơn nữa còn có hai đơn vị bên dưới cũng phải điều chỉnh. Ý của bí thư Trần là muốn mọi người cùng chọn lựa trước khi đưa lên hội nghị thường vụ thị ủy sắp tới. tTrưởng ban Tiêu cũng cứ dựa theo ý đồ này mà tiến hành điều tra nghiên cứu và sàng lọc. Hội nghị hôm nay cũng chính là muốn xác định ứng viên.

Triệu Quốc Đống nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, nói kiểu nửa đùa nửa thật:
- Vậy có người nào nổi bật thì đưa ra đi.

Lần điều chỉnh này liên quan đến năm vị trí, khiến người chú ý nhiều nhất chính là cục trưởng cục giao thông và cục trưởng cục thủy lợi thị xã. Một vị thì do công tác không hiệu quả, hai quý liên tục đều đứng cuối trong công tác tỉnh, vì thế Trần Anh Lộc khá tức giận, sau khi trở về liền muốn thay đổi, hơn nữa cũng đã trao đổi với Triệu Quốc Đống. Người còn lại thì mới phát hiện ung thư cách đây ba tháng, hiện giờ sức khỏe rõ ràng khó có thể làm việc. Hai vị trí khác là ở quận Khánh Châu, chủ tịch quận Mi Trọng Bình và bí thư Đảng ủy chính pháp đều đã đến tuổi. Mặt khác phó bí thư huyện ủy huyện Vũ Xuyên tuổi cũng đã cao nên cũng phải cân nhắc chọn người thay thế.


Sau khi Tiêu Triều giới thiệu ứng viên vào hai vị trí cục trưởng cục giao thông và cục trưởng cục thủy lợi, không khí trong văn phòng liền rơi vào yên lặng, hiển nhiên mọi người đều đang cân nhắc, suy nghĩ về hai ứng viên này.

Vị trí cục trưởng cục giao thông rất quan trọng, đối với nhiều người mà nói thì đều khiến đỏ cả mắt. Triệu Quốc Đống cũng biết rất nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí này. Đoạn Kỳ Ngôn cũng từng thăm dò mình, xem có cơ hội hay không, chẳng qua do Triệu Quốc Đống chưa rõ thái độ của Trần Anh Lộc nên cũng không tỏ thái độ của mình.

Vị trí cục trưởng cục thủy lợi thì Triệu Quốc Đống biết Trần Anh Lộc có ý tưởng, phó cục trưởng Tần Minh Chiêu hiện đang chủ trì công tác chính là em vợ của giám đốc sở tài chính tỉnh Lê Chân. Mà con trai của Trần Anh Lộc vừa mới tốt nghiệp đại học và tới sở tài chính làm, quan hệ qua lại này thì khỏi nói cũng biết. Xem chừng vị trí này không thoát khỏi tay Tần Minh Chiêu rồi, huống chi năng lực công tác của tên này cũng tạm được, Triệu Quốc Đống cũng chẳng có ác cảm gì, mà trong khoảng thời gian này thì tên này cũng khá siêng đến báo cáo công tác với mình.

Cục trưởng cục giao thông mà Tiêu Triều đề cử chính là Tạ Triển - cục trưởng cục văn hóa, Tạ Triển và Phó Thiên qua lại khá gần, hơn nữa cùng là người Tứ Xuyên. Tuy rằng không cùng địa phương với Trần Anh Lộc nhưng chỉ cần dựa vào giọng nói quê hương cũng đủ khiến Trần Anh Lộc có cảm giác thân thiết rồi.

Triệu Quốc Đống suy tư, nhận định tình hình một cách nhanh chóng, xem ra hai ứng viên này mà mình có ý kiến khác thì sẽ có khó khăn. Từ trước đến nay cục trưởng cục văn hóa Tạ Triển vẫn luôn tỏ ra khá quy củ, điều chuyển ngang hàng tới cục giao thông này thì cũng coi như bình thường, Triệu Quốc Đống chỉ hơi bận tâm vì cục trưởng cục văn hóa vốn là một vị trí quen thanh nhàn, giờ điều đến cục giao thông thì sợ khó gánh vác nổi trọng trách. Chẳng qua với sự ủng hộ của Phó Thiên mà Trần Anh Lộc lại không phản đối thì xem ra vị trí này cũng không trì hoãn được bao lâu.

- Lão Tạ đến cục giao thông, vậy còn cục trưởng cục văn hóa thì do ai đảm nhiệm?
Triệu Quốc Đống khẽ hít một hơi rồi bình tĩnh hỏi.

- Ban tổ chức cán bộ đã khảo sát ý kiến, phó cục trưởng cục văn hóa Chu Viễn tiếp nhận chức vụ.
Tiêu Triều cười giải thích:
- Trong quá trình xác định và đánh giá dân chủ thì phản ánh về Chu Viễn khá tốt. Hơn nữa đồng chí này vẫn luôn luôn công tác ở cục văn hóa, từ một cán bộ bình thường đi lên từng bước một, nhiều năm đảm nhiệm phó trưởng phòng, trưởng phòng, phó cục trưởng, nghiệp vụ tinh thục nên chúng tôi cho rằng hắn có thể đảm nhiệm công tác này.


Chu Viễn là anh trai của phó trưởng ban tổ chức cán bộ Chu Hoa, điều này Triệu Quốc Đống đã biết từ lâu nhưng lời giới thiệu của Tiêu Triều đúng là sự thật. Ở cục văn hóa, Chu Viễn phụ trách nghiệp vụ chủ yếu, năng lực công tác khỏi phải nói nhưng người này cũng có khuyết điểm đó là thích uống rượu, nhiều lần say bét nhè nên ảnh hưởng rất xấu. Có một lần do say rượu lại còn lái xe nên gây họa tạo điều tiếng, cũng bởi vậy mà bị xử phạt. Đây là chuyện xảy ra khi Triệu Quốc Đống mới tới Hoài Khánh.

Triệu Quốc Đống gật gật đầu khẽ cười nói:
- Năng lực của đồng chí Chu Viễn thì đã quá rõ rồi, nhưng chỉ có lẽ ban tổ chức cán bộ cần nhắc hắn tăng cường tu dưỡng, nâng cao bản thân, nhất là năng lực kiềm chế.

Mặt Tiêu Triều hơi nóng lên, biết Triệu Quốc Đống nói có ẩn ý, thản nhiên gật đầu nói:
- Ý kiến của thị trưởng Triệu rất đúng trọng tâm, khi ban tổ chức cán bộ khảo sát cũng đã trao đổi ý kiến với đồng chí ấy. Đồng chí cũng rất đau lòng về chuyện mình gây ra trước kia, đồng thời cũng bày tỏ hiện giờ đã hết sức khắc chế về phương diện này.

Triệu Quốc Đống khoát tay cười trêu:
- Hi vọng anh ta sẽ không tái phạm sai lầm về phương diện này. Vị trí không giống như lúc trước nên yêu cầu đối với bản thân cũng phải cao hơn trước, bí thư Cảnh Tùng, anh nói đúng không?

Ân Cảnh Tùng lặng lẽ gật đầu tỏ vẻ tán đồng ý kiến của Triệu Quốc Đống.

Ứng viên vào vị trí cục trưởng cục thủy lợi đúng là dễ dàng thuận lợi thông qua. Tần Minh Chiêu cũng tốn nhiều công sức chạy từ trước, là một ứng viên mà các bên đều có thể nhận. Đương nhiên cục thủy lợi phụ trách nhiều bến cảng nên cũng có rất nhiều người thèm thuồng, dù vậy nhưng không ai có thể lay động được ưu thế mà Tần Minh Chiêu đã tạo lập lúc trước, điều này cũng là hợp logic.

Việc chọn người sau ba người này đối với Triệu Quốc Đống mà nói thì mới là quan trọng nhất, nhất là vấn đề chọn hai người ở quận Khánh Châu, việc này có thể coi là một cuộc khảo nghiệm quan trọng sau nửa năm nhậm chức thị trưởng của Triệu Quốc Đống, nếu coi đây là cuộc thi cuối học kỳ cũng không quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận