Lộng Triều

Thư phòng của Ninh Pháp trông rất mộc mạc, mấy món đồ sứ không biết niên đại năm nào, vài quyển sách, trên tường treo mấy bức tranh.

Chén trà trên bàn đang bốc khói, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Sau khi từ Bắc Kinh về, Ứng Đông Lưu liền thấy tâm trạng Ninh Pháp có vẻ thay đổi một chút. Trong rất nhiều người Ứng Đông Lưu từng tiếp xúc, Ninh Pháp không phải người giỏi che giấu tâm trạng của mình. Nhưng người này là một đại tướng có thể nhẫn nhịn, nếu không được vậy thì sao có thể làm Bí thư tỉnh ủy.

- Đông Lưu, tôi vẫn muốn tìm cơ hội tâm sự với anh. Hôm nay coi như rảnh rỗi, hai chúng ta có thể thoải mái nói chuyện.

Vẻ mặt Ninh Pháp đang khá tốt, chẳng qua hai bên mai đã có sợi bạc. So với chín năm trước khi y tới An Nguyên, Ninh Pháp bây giờ đã khác rất nhiều. Chín năm trôi qua, Ninh Pháp đã gần 50.

- Bí thư Ninh, hội nghị lần thứ 6 này hai chúng ta ở Bắc Kinh mặc dù không nằm nói chuyện cả đêm nhưng coi như là cơ hội trao đổi mà.
Ứng Đông Lưu cười nói:
- Sao, Bí thư Ninh có tâm sự gì ư?


- Ha ha, sang năm sẽ là năm rất quan trọng của An Nguyên chúng ta. Khi hai chúng ta bắt đầu cùng xây dựng bộ máy, tôi đã thầm hạ quyết tâm xem An Nguyên có thể sáng tạo lịch sử trong tay hai chúng ta hay không, có thể phá vỡ sự lũng đoạn của bốn tỉnh Việt, Tô, Lỗ, Chiết hay không, Bây giờ xem ra An Nguyên chúng ta vẫn còn kém một chút.

Ứng Đông Lưu khá khen ngợi khí phách khi làm công tác kinh tế của Ninh Pháp. Có lẽ một số quan điểm và cách làm cụ thể của Ninh Pháp có vẻ hơi quá khích, nhưng không thể không nói tầm nhìn của y là có chỗ độc đáo. Ngay cả Ứng Đông Lưu có chút tự phụ nhưng vẫn cảm thấy ở mảng về kinh tế mình không bằng Ninh Pháp.

Giống như con đường phát triển Thành phố An Đô vậy, Ninh Pháp chịu đủ tranh cãi mà đưa ra việc muốn để An Đô xác định được vị trí trong cả nước. An Đô muốn trở thành trung tâm buôn bán, tài chính, văn hóa của khu vực trung tây, phát triển làm thành phố cấp quốc tế.

Đề nghị này mang tính rung động rất cao, thậm chí cũng khiến cho một ít tỉnh anh em phê bình, nhất là các tỉnh trong khu vực trung tây càng tỏ rõ sự nghi ngờ. Thậm chí không ít chuyên gia trên Trung ương đều nghi ngờ về tham vọng xa vời này của An Nguyên.

Nhưng Ninh Pháp không hề dao động. Trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, Ninh Pháp đã phát biểu về quan điểm của mình. Nói An Nguyên nằm ở trung tâm lục địa Trung Quốc, nhất định phải có trách nhiệm phát triển kinh tế An Nguyên để phát triển khu vực trung tây. Mà An Nguyên bây giờ có đủ cơ hội để đạt đến tầm đó.

Trong lần này lên Bắc Kinh họp, Ứng Đông Lưu cũng nghe một ít bàn tán về việc này, thậm chí còn có người hàm súc ám chỉ Ninh Pháp mượn việc đặt mục tiêu cao cho An Đô để tạo xu thế cho y.

Về tổng thể mà nói Ứng Đông Lưu tán đồng với ý tưởng của Ninh Pháp. Đây không phải do y làm chủ tịch tỉnh An Nguyên. Theo Ứng Đông Lưu thấy vị trí địa lý và trụ cột kinh tế của An Nguyên đủ để khiến An Nguyên có thực lực thúc đẩy xung quanh. Nhất là ba năm qua tốc độ tăng trưởng kinh tế của An Nguyên vẫn đứng hàng đầu cả nước. Mà Thành phố An Đô gần như chiếm nửa giang sơn của An Nguyên.

Có thể nói An Đô từ góc độ nào cũng đủ để làm thành phố trung tâm của khu vực trung tây. Cho nên trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, Ứng Đông Lưu cũng kiên quyết ủng hộ quan điểm của Ninh Pháp. Nhưng làm như thế nào để An Đô đạt mức đó, Ứng Đông Lưu cũng có ý kiến của mình.

Y không hoàn toàn đồng ý đề nghị toàn tỉnh phải dồn hết sức lực để giúp An Đô trở thành thành phố trung tâm của Ninh Pháp, sau đó lợi dụng An Đô mà xúc tiến các thành phố, Thị xã xung quanh. Ứng Đông Lưu cho rằng An Đô phải đi lên bằng chính ưu thế của mình. Tỉnh phải đưa ra chính sách phát triển kinh tế và xây dựng đô thị các Thị xã xung quanh An Đô. Như các thành phố, Thị xã Kiến Dương, Hoài Khánh, Đường Giang trong phạm vi 80km, phạm vi trong bán kính 150km Miên Châu, Lam Sơn, Nam Hoa, Vĩnh Lương, tạo ra trục kinh tế An Đô – Ninh Lăng, An Đô – Tân Châu.

- Bí thư Ninh, khẩu hiệu muốn An Đô làm trung tâm của khu vực trung tây của anh theo tôi thấy đã chạm nỗi đau không ít người. Lãnh đạo các tỉnh anh em trong hội nghị lần này đều lên tiếng tỏ vẻ muốn thành lập quy hoạch phát triển đô thị của bọn họ. Tôi đoán đây đều là nhằm vào đề nghị của anh.
Ứng Đông Lưu cười ha hả nói.


- Bọn họ muốn làm gì thì tùy bọn họ, chúng ta chỉ cần làm việc của mình mà thôi.
Ninh Pháp vung tay lên nói.
- Đông Lưu, ba năm, nhiều nhất là ba năm, tôi tin An Nguyên và An Đô của chúng ta sẽ xuất hiện trước mặt mọi người với bộ mặt hoàn toàn mới. Trọng trách này không hề nhẹ nhưng đó là điều chúng ta phải làm.

- Có Bí thư Ninh lãnh đạo, tôi cũng tin tưởng chúng ta sẽ làm được điều này.

- Được rồi, anh đừng khen tôi như vậy, đây không phải tác phong của anh.
Ninh Pháp xua tay nói.
- Đề nghị của anh, thời gian này tôi vẫn suy nghĩ. Phát triển An Đô làm thành phố trung tâm thì ở tỉnh Tương cũng đã đưa ra cho thành phố của bọn họ. Nhưng tôi thấy tình hình An Nguyên chúng ta khác tỉnh Trương. GDP của Trường Sa trong địa vị kinh tế của tỉnh Tương không thể so sánh với GDP của An Đô trong kinh tế An Nguyên. An Đô có đủ điều kiện làm thành phố trung tâm, bây giờ nó cần chính là lấy một ít biện pháp để bù đắp mà thôi.

- Bí thư Ninh, tôi cũng không phủ nhận điều kiện cơ bản của An Đô đã đủ nhưng nhẹ nhàng nói chính vì như vậy nên tôi cảm thấy An Đô tự mình phát triển. Thu tài chính của An Đô không kém là mấy so với tổng lượng tất cả 13 nơi còn lại cộng lại. Tài nguyên khoa học kỹ thuật, vệ sinh, văn hóa của An Đô cũng hơn xa các nơi khác. Ở tình huống này tôi cho rằng tỉnh không cần quá nghiêng vào An Đô mà phải suy nghĩ cho các thành phố, Thị xã còn lại.

Ninh Pháp biết ở vấn đề này không thể thuyết phục được Ứng Đông Lưu. Có lẽ chờ khi Ứng Đông Lưu ngồi ở vị trí của mình thì sẽ suy nghĩ khác. Ninh Pháp cũng không định thuyết phục Ứng Đông Lưu, hơn nữa quan điểm Ứng Đông Lưu đưa ra cũng có điểm chính xác.


- Đông Lưu, quan điểm anh đưa ra cũng có lý. Các đô thị vệ tinh phát triển cũng là vấn đề rất quan trọng, không có thành phố trung tâm nào nằm riêng một mình được. Thượng Hải không có khu vực trường tam giác sẽ không thể phát triển, Quảng Châu không có tam giác Hữu Châu cũng không thể phát triển nổi. Bắc Kinh không có khu vực công nghiệp Bột Hải khổng lồ thì cũng sao có thể thành trung tâm của cả nước.

Ninh Pháp gật đầu nói tiếp:
- Cho nên chúng ta chúng ta cần phải đẩy mạnh An Đô phát triển hơn nữa. Trong tỉnh vừa phải đưa ra mục tiêu, vừa có các biện pháp thúc đẩy.

Ứng Đông Lưu cũng không ngạc nhiên khi Ninh Pháp đồng ý với quan điểm của mình. Ninh Pháp đồng ý cũng có điều kiện đó là phải ủng hộ An Đô rồi mới tính tới các thành phố, thị xã khác. Vấn đề nằm ở chỗ tài nguyên chính quyền có hạn, anh làm như thế nào?

- Bí thư Ninh, xu thế phát triển mấy đô thị xung quanh An Đô đều đang khá tốt, phát triển công nghiệp rất có tương lai. Tôi cảm thấy An Đô nên phải có tầm nhìn xa hơn nữa, nên tập trung vào phát triển ngành thứ ba như ngành điện tử thông tin, bảo hiểm, tài chính, du lịch, dịch vụ, văn hóa, sáng tạo, không nên vẫn nhìn mãi vào ngành thứ hai. Khu công nghệ cao An Đô cũng không nên chỉ là mức độ phóng đại so với các Khu Khai Phát thành phố, thị xã khác.

Ninh Pháp lặng lẽ gật đầu ra hiệu Ứng Đông Lưu nói tiếp.

- Khu vực Hồ Lô Châu của An Đô đã mở ra một khởi đầu mới, nhưng tôi cảm thấy chỉ xây dựng không thôi là chưa đủ. Càng quan trọng hơn chính là giải quyết quan điểm của cán bộ lãnh đạo, đây mới là quan trọng nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận