3.
Quá trình tôi quen biết với Chu Tùy cũng có thể gọi là đầy sóng gió.
Năm ngoái, tôi học xong chuyên ngành nghệ thuật ở nước ngoài thì về nước mở một phòng tranh, vừa tự kinh doanh vừa tự truyền thông, vậy nên tác phẩm cá nhân cũng có chút danh tiếng.
Một hôm nọ tôi đang đi trên đường, bỗng nhiên bức tranh vẽ người đàn ông bán khỏa thân bị người ta giật lấy.
Tôi vừa đuổi theo vừa la lên “Trộm tiền”.
Đen đủi làm sao, tên trộm đó lại chạy ngang qua Chu Tùy.
Đôi chân dài của Chu Tùy bất ngờ duỗi ra, khiến cho tên trộm ngã nhào ra đất.
Khoảnh khắc tôi bắt gặp ánh mắt của Chu Tùy, trong đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất “Người đâu mà đẹp trai thật.”
Mắt hai mí, mũi thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại.
Khi nhìn vào anh ấy, người ta có cảm giác như nhìn một con sư tử chưa thức giấc, vừa nhàn nhã lại vừa nguy hiểm.
Chu Tùy không thèm nhìn tôi một cái, anh vừa gọi điện thoại vừa tháo còng tay ra, sau đó kéo tên trộm xấu số lên ghế dài và trả bức tranh lại cho tôi.
Tôi cầm bức tranh người đàn ông bán khỏa thân rồi chạy đi mất dạng.
Một thời gian sau đó, mẹ tôi lại giới thiệu cho tôi đi xem mắt với một cảnh sát hình sự tên là Chu Tùy.
Để tránh Chu Tùy nói xấu tôi với mẹ, tôi phải rối rít chạy theo nghĩ cách để bịt miệng anh ấy, quay đi quay lại thành ra tôi lại thích Chu Tùy.
Nhưng anh ấy thường ngày rất bận rộn, có lần anh đã nói với tôi “Tôi không phù hợp để kết hôn”.
Tôi giả vờ bình tĩnh "Ừ, được thôi.
Tôi cũng chỉ muốn tìm người ở chung nhà."
Trong đôi mắt đen của Chu Tùy lóe lên một loại cảm xúc gì đó mà tôi không hiểu nổi "Người như tôi, giữa sinh và tử chỉ cách nhau một bước chân, cô không sợ là được."
"Không sao, tôi không sợ."
Sau đó hai chúng tôi kết hôn.
Bạn thân tôi nói, kiểu đàn ông như Chu Tùy sẽ thích những cô gái nhẹ nhàng ôn nhu giống như một bông hoa trắng đơn thuần.
Mấy tháng trời tôi phải thu liễm tính tình của mình, mối quan hệ giữa Chu Tùy và tôi cũng dịu hơn một chút, kết quả là chỉ vì chuyện đêm nay mà mọi thứ hóa thành công cốc.
Khi tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô.
Hai bên đường có rất nhiều cây, tôi đi đằng trước, còn Chu Tùy đi theo sau.
Một trận gió lạnh thổi qua, tôi rùng mình hắt hơi một cái.
Chu Tùy đột nhiên bước ra phía trước bế ngang người tôi lên.
Trời ơi, đây là độ cao 1.88 mét đấy, ở trên này liệu tôi có tắt thở luôn vì thiếu oxi không nhỉ.
"Á! Thả...!thả em xuống đã..."
Chu Tùy làm như không nghe thấy, anh mở cửa xe rồi ném tôi vào bên trong, sau đó nghiến răng nghiến lợi "Còn định lừa anh?"
Tôi khóc không ra nước mắt "Không phải..."
Chu Tùy nhìn tôi chằm chằm "Ba người yêu cũ?"
Tôi rụt vai lại, giống như một con cún đang sợ hãi cụp đuôi "Em còn chưa đếm..."
Chu Tùy nghẹn ngào, tưởng như anh muốn bóp một phát cho tôi ch.ết luôn tại chỗ.
Anh ấy chậm rãi cúi đầu rồi nói nhỏ bên tai tôi:
"Đêm nay ở bên cạnh phòng em là tội phạm gi.ết người, thiếu chút nữa là cái mạng nhỏ của em cũng không còn."
Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng quả thực khiến tôi sợ đến co rúm người lại.
Tôi run lên, sống lưng tê dại, vội ôm eo Chu Tùy rồi ép sát vào cơ ngực rắn chắc của anh "Em sợ..."
Ừm, vòng eo đẹp, không có tí mỡ thừa nào, chỉ cần qua một lớp quần áo là có thể chạm vào từng đường nét cơ thể của Chu Tùy.
Trời ơi, chồng tôi đẹp trai thế này thì cần mấy người yêu cũ đó làm gì?
Chu Tùy khẽ hừ một tiếng "Tống Thù, em thử giả bộ một lần nữa xem?"
Trước đây, mỗi lần tôi giả vờ nói chuyện với Chu Tùy như thế này thì anh ấy đều sẽ kiên nhẫn nghe theo lời tôi, nhưng hình như lần này không còn hiệu quả nữa.
Tôi chán nản buông tay, ngoan ngoãn ngồi vào trong và thắt dây an toàn "Vậy chúng ta về nhà đi."
4
Sau khi kết hôn, tôi nhanh chóng chuyển toàn bộ hành lý đến căn hộ của Chu Tùy.
Vì anh ấy bận rộn suốt ngày nên nhà cửa lúc nào cũng sạch bong.
Tôi đã phải tổn sức mua đồ nội thất, tranh ảnh,...!để trang trí cho không gian trong nhà.
Chu Tùy bật đèn lên, anh dừng một chút, sau đó lùi lại vài bước và nhìn lên số nhà.
Sau khi xác định là không nhầm nhà thì anh mới quay sang nhìn tôi “Em dọn nhà rồi à?”
“Anh không thích à?” Tôi hơi chột dạ.
Chu Tùy cúi đầu, tôi không thể nhìn được cảm xúc của anh, anh chỉ nhẹ giọng nói với tôi "Không, anh rất thích."
Nói xong thì anh đẩy tôi vào nhà rồi đóng cửa lại.
"Anh còn có việc phải xử lý, em ngủ trước đi."
Anh nói dứt câu thì bước vào trong phòng sách.
Tôi u oán thở dài một tiếng rồi bật nhóm chat lên.
Cô bạn thân vội vàng hỏi chuyện "Trận chiến tối nay thế nào?"
Tôi trả lời ngắn gọn “Nhiệm vụ bông hoa trắng thất bại rồi, thay đổi chiến lược khác đi.”
"Vậy thì hóa thành phụ nữ bạo dạn, trực tiếp tấn công anh ấy!"
Đêm khuya, tôi trằn trọc một mình trên giường, nghĩ đến kế hoạch “trực tiếp tấn công” mà cô bạn thân vừa nói khi nãy.
Ừm, dù sao cũng là vợ chồng rồi, còn cần mặt mũi cho ai xem nữa.
Trời đã khuya nhưng Chu Tùy vẫn chưa về phòng.
Tôi đoán anh ấy lúc này đang ngồi trên sofa, vậy nên tôi rón rén đi ra mở cửa phòng ngủ.
Đèn trong phòng khách đều tối om, trên ghế sô pha cũng không thấy ai cả.
Tôi mơ hồ nhìn xung quanh.
Vừa quay người lại, tôi đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang dựa vào tường, giữa hai đầu ngón tay kẹp điếu thuốc cháy dở và im lặng nhìn tôi.
Ánh trăng bạc trắng chiếu lên góc nghiêng của khuôn mặt anh, anh đứng giữa bóng đêm thế này quả thực khiến cho tôi giật mình.
“Áaaaaa!” Tôi hét toáng lên.
Chu Tùy rũ mắt, vẻ mặt nhàn nhạt không cảm xúc gì, anh đưa tay ra đỡ tôi lại gần trước mặt.
"Em làm trò gì mà nửa đêm cứ lấm la lấm lét vậy?"
Lấm la lấm lét?
Tốt xấu gì tôi cũng là một cô gái xinh đẹp ngọt ngào, chuyện này đã được bao nhiêu người công nhận, vậy mà lọt vào mắt anh lại trở thành… lấm la lấm lét?
"Em đi uống nước..." Mắt tôi mở to, lương tâm cảm thấy hơi cắn rứt.
"À, bình nước ở đằng kia.
Em lại đây làm gì?"
Chu Tùy khoanh tay đứng đó, như thể cố ý nhìn tôi làm ra trò hề.
Tôi nghiến răng, cứng ngắc quay người, đi vài bước chân rồi bất ngờ quay lại lao thẳng vào người anh.
"Em sợ ngủ một mình..."
Chu Tùy đột nhiên sững người, gân xanh nổi lên trên cánh tay, đầu ngón tay khẽ động đậy và nhẹ nhàng đặt trên cổ tay tôi.
Bàn tay anh hơi nóng, trên đó còn có một vài vết chai.
Nhịp tim đều đặn của Chu Tùy đập vào màng nhĩ, và tôi ôm Chu Tùy chặt hơn, gần như dính sát vào người anh ấy.
Ngay khi tôi nghĩ Chu Tùy sẽ thỏa hiệp, anh ấy đột nhiên dùng một tay khóa cổ tay tôi lại sau lưng rồi bình tĩnh nói "Em bị bắt rồi nhé."
Anh mắc bệnh nghề nghiệp đấy à?
Tôi phản kháng "Anh bắt em làm gì, em có gây chuyện gì đâu."
"Tốt lắm." Chu Tùy cười nhạt, giọng nói hơi khàn khàn "Mong rằng lát nữa em cũng cứng miệng như vậy."
Nói xong anh bế tôi bước vào phòng ngủ.
Chỉ một giây sau, cánh cửa bị đóng sầm lại.
Tôi bị ném lên giường, giả vờ sợ hãi "Anh đừng qua đây!"
Miệng tôi nói thế thôi chứ liêm sỉ đã rơi mất từ đời nào rồi.
Chu Tùy đi tới rồi cúi đầu định hôn tôi, nhưng anh đột nhiên dừng lại "Sao trên người em có mùi ngọt vậy?"
Cuồi cùng thì anh cũng nhận ra được sự ngọt ngào của tôi.
Ai ngờ giây tiếp theo thì đèn bật sáng.
Chu Tùy nhìn tấm ga trải giường màu đỏ, trán anh hơi giật giật, anh nhắm mắt lại rồi nghiêm túc nhắc nhở tôi "Bà dì của em đến rồi.".