5
Sau quá trình nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng Chu Tùy và tôi cũng có thể ngủ trên một chiếc giường.
Kết quả là đến ngày thứ 3 của kỳ kinh nguyệt, anh ấy lại phải ra ngoài đi làm nhiệm vụ.
Tôi bất lực đứng ở cửa, mặt đầy u oán "Khi nào anh mới về?"
“Anh cũng không biết nữa.” Chu Tùy xách va li nhìn lướt qua căn nhà “Em ở nhà chú ý cẩn thận, trong tủ lạnh có sẵn màn thầu.
Nếu cùng bạn thân ra ngoài thì đừng đến mấy chỗ tối tăm vắng vẻ.
Anh lưu số đồng nghiệp cho em rồi đấy, nếu gặp trường hợp khẩn cấp thì gọi điện để cậu ấy giúp em.”
Anh dừng lại một chút, đột nhiên vươn tay gõ nhẹ trán tôi "Trong thời gian này không nghe điện thoại được, có việc thì nhắn tin cho anh."
“Chậc…” Tôi thất vọng thở dài “Gọi điện thoại cũng không được à?”
Nhưng mà Chu Tùy chỉ mỉm cười và nhìn tôi như vậy, quả thực cũng khá đẹp trai.
Nhưng ngay khi tôi định lao đến hôn anh ấy để chào tạm biệt, Chu Tùy đã xách vali lên rồi ra khỏi nhà.
Hôm sau tôi lại đi gặp bạn thân, cô ấy nhìn tôi với vẻ khó hiểu "Tống Thù, nhìn cậu thiếu sức sống vậy?"
Tôi lí nhí trong miệng “Bà dì vừa đến…”
Nói xong thì tôi gục xuống bàn khóc rống lên "Vậy mà Chu Tùy lại còn đi làm nhiệm vụ..."
Cô bạn thân tỏ ra bình tĩnh “Cậu đừng khổ sở thế nữa.”
Tôi đếm trên đầu ngón tay, hôm nay là ngày đầu tiên Chu Tùy xa nhà, tôi còn không biết mình phải đợi bao lâu nữa.
Cảm giác giống như đang theo đuổi một ai đó, bỗng nhiên đến giữa chừng thì người kia bấm nút dừng lại.
"Thôi nào, đừng nghĩ đến chồng cậu nữa, ngày mai còn có chỗ trống ở chỗ cắm trại đấy, chúng ta cùng đi."
Nghe cũng được đấy nhỉ, thay vì ở nhà buồn chán cô đơn như một góa phụ thì thà đi ra ngoài thư giãn còn tốt hơn, vậy là ngày hôm sau tôi vui vẻ lên đường.
Địa điểm là một khu nghỉ mát lớn ở thành phố bên cạnh.
Ở đây nổi tiếng nhất là tiệc đốt lửa trại vào ban đêm.
Buổi chiều vừa đến nơi, tôi nhìn thấy một đám đông toàn là con trai trước mắt, tâm tình trở nên ch.ết lặng.
"Đây là cắm trại ấy hả?"
“Thôi nào, phải hai người thì mới vào được.” Bạn thân nhe răng ra cười “Trời ơi, mới 10 giây mà tớ đã thay lòng 18 lần rồi.
Phụ nữ có gia đình thì cũng tự nhiên đi…"
Rồi cô bạn thân vui vẻ chạy tới chỗ mấy anh chàng điển trai.
Tôi xách đống hành lý trên tay, nhưng tôi không vào trong mà quay lại hỏi tài xế "Chú, hôm nay chú có về thành phố không?"
“Không.” Chú tài xế tàn nhẫn từ chối tôi.
Trời đã gần tối mà còn không bắt được xe về nhà, tôi vừa thở dài vừa kéo theo hành lý về khu cắm trại.
Nhân viên xác nhận đăng ký "Chào cô, còn một tiếng nữa mới đến tiệc lửa trại ban đêm, cô có thể chọn chỗ ngồi trước ạ."
Một nhóm trai xinh gái đẹp đang ngồi bên lửa trại, vừa nhìn thấy tôi thì họ quay sang niềm nở tươi cười.
Bọn họ chia thành mấy nhóm người, tôi chọn một chỗ ít người nhất rồi ngồi xuống, cô bạn thân đưa cho tôi một ít que xiên "Tập trung ăn đi, đừng ngẩng đầu lên."
"Gì cơ?"
Cô ấy ấn đầu tôi xuống "Người yêu cũ của cậu đang ở đối diện."
Vừa nói dứt lời, bên tai tôi đã truyền đến giọng nói của tay đua xe “Tống Thù, xem ra có chồng rồi cũng không quản được cô.”
Thật là xui xẻo.
Tại sao đi đâu cũng gặp phải anh ta thế nhỉ.
Tôi trốn sau lưng bạn thân, không muốn nói chuyện với anh ta nữa.
Ai ngờ tay đua xe đó vẫn chưa buông tha cho tôi "Nói cô đấy, lập gia đình xong thì giả bộ câm điếc à?"
Câu nói này quả thực đã chọc giận tôi, tôi lập tức thò đầu ra “Chồng tôi chuyện gì cũng nghe theo tôi cả, tôi muốn ngắm ai cũng được, muốn thích ai thì thích!”
Quả nhiên tên đua xe đã ch.ết nghẹn không nói được lời nào.
Đúng lúc đó thì điện thoại của tôi nhận được tin nhắn.
Đây cũng là lần đầu Chu Tùy chủ động nhắn tin cho tôi.
"Em đang ở đâu?"
Tôi nhanh chóng lau khô mồ hôi trên lòng bàn tay rồi mới trả lời "Em vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ."
Cũng may là anh ấy không có thói quen gọi video.
Tôi cắn một miếng tim gà nướng với tâm trạng đầy tội lỗi, vừa lấy một miếng khác bỏ vào xiên que thì lại thấy tin nhắn của Chu Tùy.
"Xiên que ăn ngon không?"
Xiên que… ăn ngon không…
Tim gà nghẹn ở cổ họng, khiến cho tôi muốn nuốt cũng nuốt không trôi.
Trời ơi!
Tại sao Chu Tùy biết được?
Bạn thân cười cười đi tới "Ăn đi chứ, sao lại không ăn?"
Cô bạn thân còn chưa nói xong thì nụ cười trên mặt đã đông cứng lại.
Cô ấy nhìn bóng lưng của tôi, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng kiên nghị, sống lưng cũng thẳng tắp.
Tôi giống như ý thức được cái gì, cả người cứng đờ như một khối băng, ngay cả động đậy cũng không dám.
"Em thích tim gà nướng?" Giọng nói lạnh nhạt của Chu Tùy truyền đến từ phía sau, khiến cho tôi đột nhiên muốn khóc luôn tại chỗ.
Tôi chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Chu Tùy đang mặc một bộ quần áo rộng thùng thình và cúi đầu nhìn tôi.
Ánh sáng phát ra từ đống lửa cũng không thể soi rõ nét mặt anh.
Chu Tùy hơi nhướng mày, ánh mắt anh nhìn sang tay đua xe ở phía đối diện rồi bình tĩnh cong khóe môi "Vừa tắm xong? Chuẩn bị đi ngủ?"
Tôi lập tức khuỵu xuống ôm lấy đùi Chu Tùy “Cô ấy lừa em đến đây.”
Tay đua xe vui mừng vỗ tay "Anh trai à, đây là tiệc độc thân đấy, anh nên quản cô ấy đi."
Chu Tùy cắt ngang ánh mắt thù địch của tôi, anh ấy nhấc tôi ra khỏi đám đông như nhấc một con gà và ném tôi vào lều.
Bên trong hoàn toàn trống trải, nhưng tôi có thể nghe được rõ tiếng nói chuyện từ căn lều bên cạnh.
"Chị dâu tuổi còn trẻ thích nhìn trai đẹp, sau này nếu như đội trưởng Chu nổi giận thì mọi người nhớ phải ngăn cản đấy."
Nói đến đây, tôi vội liếc nhìn Chu Tùy rồi im lặng.
Đây đã là lần thứ hai.
Số tôi đúng là số chó.
Chu Tùy cũng không có ý định buông tha cho tôi đơn giản như vậy.
Anh kéo một chiếc ghế gấp lại và ngồi xuống trước mặt tôi.
"Tại sao nói dối?"
Có lẽ quanh năm đối phó với tội phạm, Chu Tùy chỉ cần mở miệng là giọng điệu đã nghiêm túc như đang tra khảo người ta.
Tôi bất lực "Bởi vì có trai đẹp…" Nên sợ anh hiểu lầm.
Chu Tùy tức giận bật cười "Em thích nhìn trai đẹp như vậy?"
“Em thề luôn, em bị lừa thật mà…” Nói xong liền vững vàng trèo lên người Chu Tùy, ôm cổ anh ngồi xuống “Em chỉ thích anh.”
“Buông ra.” Chu Tùy yên lặng nhìn tôi, cả người không nhúc nhích.
"Không buông."
Tôi không những không buông mà còn dính chặt vào người Chu Tùy như một miếng da trâu.
"Anh tha cho em đi, nếu anh không đi công tác xa thì em sẽ không ở nhà buồn chán rồi cùng bạn thân đi cắm trại.
Nếu em không đi cắm trại thì cũng không gặp phải người yêu cũ.
Đúng đúng, chuẩn luôn, tất cả là do em nhớ anh quá đấy."
"Được rồi, em ra ngoài đi."
"Từ đã, em đã nói xong đâu."
Chu Tùy một tay ôm lấy eo tôi rồi đẩy tôi ra khỏi cửa "Nịnh bợ cũng không làm em béo thêm được đâu, đi ăn thịt xiên đi."
"Ca ca!"
Chu Tùy không thèm để ý đến tôi, anh nắm dây kéo rồi vô cảm khóa cửa lều lại "Anh có chuyện phải làm, em đừng chạy lung tung."
Tôi một mình ủ rũ quay trở lại nơi cắm trại, tay đua xe ngăn tôi lại giữa chừng rồi mỉa mai "Yo, chồng giận rồi à? Đáng đời cô."
“Cút!” Tôi nhặt một hòn đá ném qua “Anh nói nhiều quá đấy! Cút ngay đi!”
Nhìn từng đôi từng cặp trai xinh gái đẹp đang ngồi đằng kia, tôi chỉ có thể mòn mắt nhìn vào căn lều trước mặt.
Trong lòng tôi xuất hiện một tia oán hận.
Sao Chu Tùy khó đối phó thế nhỉ?
Cô bạn thân đột nhiên xuất hiện và ném cho tôi một chai Coca "Nói thật thì cậu đến cũng chẳng mất gì, lại còn có cơ hội ở chung với Chu Tùy ca ca nhà cậu, phải không?"
Tôi tức giận trợn mắt "Anh ấy đá tớ ra ngoài."
"Ồ..." Bạn thân cười toe toét "Xem ra không đơn giản nhỉ."
Nửa giờ sau, bạn thân kéo theo tôi đến gõ cửa lều của Chu Tùy.
Anh đút hai tay vào túi, bình tĩnh nhìn chúng tôi “Sao vậy?”
Cô bạn thân vẻ mặt tội lỗi đẩy tôi về phía trước.
"Chú cảnh sát, lúc tôi đặt vé đã quên đặt lều cho em gái này, giờ cô ấy trở thành vô gia cư rồi, anh mở lòng từ bi giúp đỡ cô ấy được không?"
Tai tôi lập tức đỏ bừng, tôi ngượng ngùng nhìn trái nhìn phải, nhưng tôi không dám nhìn Chu Tùy.
“Không có lều?” Chu Tùy nhìn chúng tôi với ánh mắt “có q.ủy mới tin các cô”.
Bạn thân nghiêm túc gật đầu, sau đó đẩy tôi ngã vào người Chu Tùy "Giao cho anh cả đấy, bái bai."
Nói xong thì vội vàng chạy đi.
Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng.
Tôi quyết định đánh rắn phải đánh dập đầu, u oán nhìn Chu Tùy "Chú cảnh sát, hay là anh chứa chấp em đi"
Chu Tùy bất lực "Tống Thù, da mặt em dày bao nhiêu vậy?"
Để bồi dưỡng cảm tình thì phải hy sinh nhiều lắm, mấy cm da mặt có đáng là bao?
Tôi không trả lời, cũng nhất quyết không buông tay, cuối cùng cũng được ngủ trong lều của Chu Tùy như tôi mong muốn.
Bên trong rộng rãi hơn so với căn lều mà bạn thân tôi đặt, sàn rộng bằng một chiếc giường đôi, xung quanh có chiếc bàn nhỏ và vài cái ghế xếp.
Chu Tùy quỳ trên sàn và dọn giường cho tôi.
Từ phía sau, tôi có thể thấy rõ vòng eo gọn gàng và cặp mông săn chắc.
Ch.ết thật, bà dì còn chưa hết mà tôi còn dám động tà tâm?
Chu Tùy thu dọn xong thì vỗ vỗ giường "Em mệt thì ngủ đi."
"Còn anh?"
"Nhìn em."
"..."
Chu Tùy thực sự ngồi trên ghế xếp và nhìn tôi ngủ.
Như thế này thì ai mà ngủ nổi, tôi khó chịu trở mình “Anh sợ nửa đêm em chạy ra ngoài gặp trai đẹp à?”
"Ồ, hóa ra em có ý định như vậy?"
Tôi nghẹn họng, chẳng khác nào tự cầm tảng đá ném xuống chân mình.
Nhưng cũng không thể để yên thế này được, cứ tiếp tục thì chẳng mấy chốc mà tôi sẽ bị Chu Tùy nắm mũi dẫn đi.
Blogger tình yêu trên mạng đã nói gì nhỉ: Bạn phải biết cách đưa ra yêu cầu hợp lý đối với đối phương.
Tôi chớp mắt "Em muốn ngủ với anh."
Tôi nói xong thì cả người trở nên căng thẳng, với tính cách của Chu Tùy thì khả năng tới chín phần mười là anh ấy sẽ từ chối tôi.
Chu Tùy ngồi trong bóng tối, tôi không nhìn rõ nét mặt của anh, anh chỉ xoa xoa tay rồi đứng dậy đi về phía tôi.
Không ngờ anh lại nằm xuống thật, anh ôm lấy eo tôi rồi kéo tôi vào lòng "Được rồi, ngủ đi."
Quả thực là có hiệu quả!
Tôi được một tấc lại muốn tiến một thước "Em nghĩ… "
“Tống Thù.” Lần này thì Chu Tùy tức giận cảnh cáo tôi “Còn không chịu ngủ thì anh ném em ra ngoài đấy.”
Nói không tủi thân thì là giả dối, đã chứng nhận kết hôn, đã thành vợ chồng rồi mà còn xa lạ như thế.
"Anh không thích em đúng không?"
Tôi chán nản dựa vào người Chu Tùy, ngón tay vẽ vài vòng tròn trên ngực anh "Chẳng hạn như anh đã có người trong lòng, muốn vì cô ấy mà thủ tiết cả đời… Thế thì anh có thể nói cho em biết để em từ bỏ…"
Chu Tùy hít sâu một hơi rồi nắm lấy tay tôi "Không có người khác, em đừng có đoán mò."
Thân thể tôi hơi run run, muốn bò ra khỏi người Chu Tùy "Anh toàn trả lời cho có lệ, em không ở cùng với anh nữa."
Chu Tùy lập tức cứng đờ "Đừng lộn xộn, anh nói nghiêm túc."
"Có q.ủy mới tin anh."
Tôi tiếp tục bò đi, đột nhiên Chu Tùy thô bạo kéo tôi lại, lưng tôi đập mạnh vào người anh, Chu Tùy còn vòng tay qua eo rồi ôm tôi chặt hơn.
Mẹ ơi, đau lưng quá.
Bây giờ tôi mới nhận ra không khí trong lều hơi ám muội.
Không phải chứ, lúc đầu tôi đâu có nghĩ thế này…
Giọng nói của Chu Tùy hơi trầm khàn, anh cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi.
"Con mắt nào của em nhìn thấy anh không thích em?"
Cánh tay rắn chắc của Chu Tùy vẫn ôm chặt lấy tôi, mặt tôi đỏ bừng như quả cà chua chín.
"Bây giờ em có buồn ngủ không?"
"Có…"
Hơi thở nóng rực của Chu Tùy phả vào sợi tóc sau tai tôi "Nhớ kỹ, em có thể nhờ bất kỳ cảnh sát nào giúp đỡ cũng được, ngoại trừ anh."
"Tại sao?"
Anh nhẹ nhàng cắn vào tai tôi một cái "Anh không phải người tốt."
Nói thế chứ thực hành và lý thuyết vẫn khác nhau một trời một vực.
Ngay cả khi Chu Tùy không cần làm gì cả, chỉ cần nói vài câu bên tai là đã khiến tim tôi đập liên hồi..