Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình

RENG….RENG….RENG
-          Hết giờ …các em xuống nhà ăn để ăn trưa. Giờ là 11 giờ, các em có 2 tiếng tức 1 giờ chiều các em phải có mặt tại lớp để ta tiếp tục học theo lớp chuyên. Những ai có nhu cầu về nhà buổi trưa thì đăng ký với cô để liên lạc với gia đình _ cô trừng mắt nhìn cả lớp như cnảh cáo _ lưu ý không một ai được ra khỏi trường cho tới 4 giờ 30 chiều, không có trường hợp ngoại lệ, ghi nó vào bộ não dùm cô.
Nói rồi cô quay lưng bỏ đi, có một số đứa về nhà buổi trưa, chỉ còn chưa tới nửa lớp ở lại thu dọn sách vợ gọn gàng để xuống căng tin.
-          Chào bạn _ cô bé hồi sang tới trước bàn nó rồi ngồi xuống
-          Ớ…là bạn à _ nó ngạc nhiên nhìn cô bé
-          Hì hì, cùng lớp nữa chứ
-          Ta làm bạn được đó _ nó mỉm cười nhìn cô bé
-          Mình tên Linh, Lê Huyền Linh, chuyên anh
-          Mình tên Bảo, Trịnh Gia Bảo, chuyên toán
-          Tên của Bảo đẹp quá
-          Ta cùng xuống căng tin chớ _ nó đứng dậy mời cô bạn mới quen
Hai đứa nó nói chuyện rôm rả cho  tới khi xuống căng tin, đi đâu cũng đi chung.
-          Linh nè, tớ có chuyện muốn hỏi
-          Ừ, Bảo hỏi đi
-          Linh sinh ngày nhiêu á, mình muốn biết….
-          Cung hoàng đạo hả _ Linh cắt ngang lời nó
-          Hì hì…_ nó nhìn Linh như radio bắt được song vậy
-          Minh cung xử nữ, còn Bảo
-          Mình cung bảo bình _ nó cười nhẹ nhàng nhìn Linh
Hai đứa coi như là cặp bài trùng rồi, hai đứa nó có rất nhiều cái chung. Đặc biệt là sở thích về cung hoàng đạo. Nó luôn nghĩ chắc chẳng có ai có cái sở thích khác người như nó, vì đơn thuần mọi người chỉ tìm hiểu cho biết chứ không đến nỗi phát cuồng như nó. Thật may mắn vì nó đã tìm được 1 người bạn có nhiều điểm chung với nó đến vậy.
-          Lại gặp cô bé rồi _ Khánh tiến về phía bàn hai đứa nó đang ngồi
Hành động của Khánh khiến cả căng tin tò mò nhìn nó. Đồng thời cũng dấy  lên hàng ngàn câu hỏi khác nhau. Nó chỉ ngạc nhiên nhìn mọi người không biết tại sao lại nhìn nó.
Đến khi hắn đặt khay xuống trước mặt nó và ngồi xuống nó mới biết chuyện gì xảy ra.
-          Anh ngồi đây được chứ _ hắn nói xong thì cầm muỗng và đũa lên ăn cơm rồi
-          Mày hỏi như không hỏi vậy _ Khánh cũng đặt khay xuống trước mặt Linh rồi ngồi xuống theo hắn
-          Chúng ta có duyên thật đấy, phải không cô bé _ Khánh nói tiếp rồi bắt đầu ăn
-          Nó là đứa nào vậy ? _ hs1
-          Ai mà có vẻ thân mật với 2 anh ấy vậy? _ hs2
-          Hot boy Thiên Vương cũng biết đến con gái hả? _ hs3
Giờ thì nó đã hiểu một phần nào ánh mắt của mọi người nhìn nó. Có vè hơi lo ngại, nó nhìn thẳng vào mắt hắn. Như cảm nhận được nỗi lo của nó, hắn thả mạnh đôi đũa xuống khay cơm tạo ra tiếng động lớn.
-          Mấy người tò mò lắm hả _ giọng hắn đanh lại khiến người nghe không khỏi rùng mình _ có cần tôi giới thiệu không
-          ………. _ cả căng tin đột nhiên im lặng, mọi người trở về bữa ăn của mình
-          Giờ em đã thấy thoải mái hơn chưa… _ hắn ngước lên nhìn nó, rồi hạ mắt xuống nhìn bảng tên nó _ Gia Bảo, 10a2 chuyên toán
-          Dạ…_ nó cúi xuống nhìn bảng tên của mình rồi ngước lên nhìn hắn _ em dùng bữa xong rồi, em đứng dậy trước đây, chúc hai anh ngon miệng
Nói rồi nó vội vàng kéo tay Linh đứng dậy, nó sợ phải gặp rắc rối ở ngôi trường mới này. Với nó ở thời điểm hiện tại đã đủ rắc rối rồi, nó vẫn chưa thấy bình an sau sự việc xảy ra với gia đình nó. Nó thấy mệt mỏi khi cứ phải kìm nén, không bộc lộ bản thân như vậy. Vì vậy nó chọn cách bỏ trốn, nó muốn mình được bình yên ở môi trường mới này. Chưa kịp đi thì hắn đã kéo tay nó lại.
-          Tôi còn chưa ăn mà _ hắn nói nhưng không nhìn nó
-          Đúng vậy, em làm bọn anh mất hứng quá _ Khánh tiếp lời
-          Em sợ mọi người để ý, nhưng hành động của em đang khiến mọi người để ý đó _ hắn thả nó ra, rồi đứng dậy nhìn nó
Nó nhìn quanh căng tin, đúng nhưu lời hắn nói, mọi người đang nhìn nó với rất nhiều ánh mắt khác nhau. Tức giận có, tò mò có, ngạc nhiên có,… Một người lạnh lung như hắn học ở đây 3 năm trời cũng đã vang danh khắp trường. Một kẻ máu lạnh nổi tiếng với biệt danh “ Hoàng tử Thiên Vương “, không biết đến bồ bịch là gì.
-          Em không…. _ nó ấp úng nhìn mọi người rồi nhìn hắn
-          A…em ngồi đây chơi  với bọn anh một tí _ Khánh đứng dậy giải vây cho nó _ ta có duyên mới gặp như vầy đó
Khánh đẩy nó ngồi xuống chỗ của nó, rồi nhìn thằng bạn thân của mình đang đứng đực ra đó rồi nói
-          Mày nữa…ăn tiếp đi _ Khánh ấn hắn ngồi xuống
-          Con bé mới vào, đừng để nó gặp nguy hiểm _ Khánh ghé sát vào tai hắn nói nhỏ
-          Mọi người à, mọi người khiến hội trưởng tôi không thể ăn được khi mọi người cứ nhìn vậy đâu _ Khánh nhìn quanh căng tin một lượt
Tất cả trờ về ban đầu như lúc bọn hắn chưa tới. Đợi hắn ăn xong, nó vội vàng kéo tay Linh bỏ đi. Cả hai cùng ngồi dưới gốc cây sau dãy nhà ăn đọc sách.
-          Cậu mới vào sao có thể biết “ Hoàng tử Thiên Vương vậy “ _ Linh tò mò hỏi nó _ hai người có quan hệ gì vậy
-          Mình không biết anh ấy _ nó trả lời
-          Vậy tại sao…?
-          Mới gặp lúc sang vào trường thôi
-          Ừ…
Không ai nói với ai câu nào nữa. Nó dựa lưng vào gốc cây ngửa mặt lên nhìn bầu trời.
-          Gió mát quá… _ đó là câu nói cuối cùng của nó trước khi nó ngủ thiếp đi
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui