Dật An vương bị phế, thái hậu ở điện Thái Khôn trông đợi.
Thái giám trong cung bà lững thững chạy vào.
" Thái hậu! Thái hậu nương nương...!"
" Thế nào, có phải Liêm nhi đã đại thắng không? "
Thái giám già quỳ xuống, run run giọng :" Nương nương, vương gia tạo phản thất bại.
Đã...đã bị hoàng thượng phế rồi, hiện giờ ở trong cấm ngục.
Sống chết không rõ! "
Lão bà đã không còn trẻ khỏe, tin tức chấn động ngay lập tức ngồi thừ xuống ghế mộc :" Sao lại như thế? Không phải, không phải kế hoạch hoàn mỹ sao? Ai gia phải đi tìm Liêm nhi..."
" Thái hậu, thái hậu! "
Hạ thái hậu vừa bước đến cửa đã tự mình vấp trúng phượng bào mà ngã xuống, miệng bà ta luôn gọi :" Liêm nhi, ai gia phải đi tìm Liêm nhi "
Hồng y nữ tử cũng vừa bước tới, Lệ phi một thân khuynh thế đứng trước Hạ thái hậu :" Dật An vương tạo phản.
Mưu đồ bất chính, đã bị hoàng thượng tống giam chờ xử tử.
Thái hậu nương nương đừng quá đau buồn "
Thái hậu nhìn Hạ Tương, lắc lắc đầu :" Sao lại như thế, kế hoạch lẽ ra phải không chút kẽ hở mới đúng? Tại sao...tại sao...? "
Lão bà cúi đầu sau đó gay gắt nhìn Lệ phi :" Ngươi...tại sao ngươi còn bình an ở đây? Là do ngươi có phải không? Uổng công ai gia yêu thương ngươi, tiện nhân " sau đó bà dùng hết khí thế nhào đến chỗ Hạ Tương.
Nhưng nàng ta là nữ nhân đôi mươi, bà tử đã già như thái hậu làm sao khỏe mạnh bằng.
Trong phút chốc đã ngã nhào ra bên ngoài cửa, chật vật nằm đó.
Hạ Tương cười híp mắt, ngạo nghễ vô cùng :" Yêu thương ta? Thái hậu cũng tính toán thật tốt.
Ban đầu ta cầu xin bà để gả cho Doãn Liêm, bà một hai không đồng ý.
Nói cái gì mà Hạ gia thất thế, muốn ta tiến cung tranh sủng.
Hứa với ta sau này thành đại nghiệp sẽ để cho chàng phong ta làm hậu "
Lệ phi chỉ vào thái hậu, căm phẫn vô củng.
Khuôn mặt xinh đẹp cũng vặn vẹo :" ...!Nhưng cũng chính bà, lợi dụng ta, áp bức ta.
Hạ Tương này cả đời vì bà, vì vương gia.
Thử hỏi nếu ta để bà trọn vẹn ý nguyện, thì e rằng mai này đại nghiệp có thành.
Mẫu tử bà cũng sẽ vứt bỏ ta.
Bà bất nhân ta bất nghĩa, ta chỉ đành dùng cách này giữ lại cái mạng của mình "
" Tiện nhân, ngươi phản ai gia! Từ đầu ai gia nên bóp chết ngươi! " thái hậu gào lên, bầu trời đen tối cũng muốn đánh gãy tiếng nói của bà.
" Thái hậu quên rồi sao? Ngay từ lúc tiến cung, thần thiếp đều là do người một tay dạy dỗ.
Thần thiếp có ngày hôm nay cũng chỉ đành cúi đầu tạ hồng ân của người "
Sau một cái hành lễ, Lệ phi bước đi.
Hạ thái hậu vẫn ngồi thững trước Thái Khôn điện, cơn gió xuân có ấm áp cách mấy cũng không làm ấm được tim bà.
Bà nghĩ đến những ngày mới tiến cung, lần đầu gặp tiên đế.
Ngài ấy tay trong tay cùng Tuyên Bảo hoàng hậu, ân ái thâm sâu.
Bà nhớ đến đêm mình lâm bồn, nhược thể khó sinh.
Thì cùng lúc Tuyên Bảo hoàng hậu hạ sinh Doãn An.
Tiên đế ngay tẩm cung của bà cũng không bước tới.
Ghen tức ở trong hậu cung là điều cấm kỵ, nhưng bà không ngăn được lòng mình.
Cho người hạ độc hoàng hậu, tranh sủng khốc liệt.
Bà nhớ đến ngày mình còn ở Khôn Ninh cung nhận phượng vị, đấu đá với các phi tần.
Từng bước từng bước ngồi lên ngôi vị thái hậu cao quý của Đại Chu...
Bà là thái hậu nhưng con trai không được làm vua, mệnh phượng của bà chẳng khác nào nắm bèo trôi dưới sông.
Có tất cả nhưng đối với tiên đế, bà chẳng là gì...?
Đại môn dần đóng lại, khép đi giấc mơ hoàng kim mà thái hậu thường mộng thấy.
Bà rất sợ sau khi bạo băng, không biết phải nhìn tiên đế thế nào...
Ngoài đại môn đã có người đợi ở đó, Lệ phi quỳ xuống :" Thần thiếp đã làm theo lời người dặn, sau này không mong quyền quý.
Chỉ mong người tha cho Hạ gia con đường sống "
" Ngươi không có tư cách cầu xin trẫm.
" Doãn Hàm nhìn đại môn vừa đóng, cũng phất tay áo rời đi.
Sự kiện Dật An vương lớn đến nỗi khắp kinh thành đều biết.
Hạ thái hậu treo cổ tự vẫn, tang sự liên tiếp đi qua.
Lệ phi trong lúc hỗn loạn đã bị người ta đưa đi mất, trong cung truyền nàng ta bị hoàng thượng hạ sát.
======
Chỉnh đốn tiền triều, hậu cung cũng đến lượt bắt tay vào.
Huệ phi và cả Mạn gia đều tham gia vào chuyện tạo phản, nên toàn bộ liên lụy nặng.
Người cắt chức xử trảm, người bị lưu đày.
Riêng Huệ phi ở Sương Túy cung vẫn chưa có động tĩnh.
" Xoảng!! "
Chén trà bị hất đổ xuống bà, Huệ phi như phát điên ném cả những thứ trên bàn xuống đám thái y :" Các ngươi là lang băm! Rõ ràng trong bụng bản cung là long thai, sao có thể không có chứ? "
Bân thái y cúi đầu, râu trắng của ông ta cũng run rẩy theo :" Nương nương, nếu thực sự người có long thai thì tính đến bây giờ cũng là tháng thứ năm.
Sao có thể không lớn chút nào chứ? Theo mạch tượng của ngươi, e rằng hiện tượng mang thai bấy lâu chỉ là giả! "
Huệ phi ôm bụng, bắt đầu lo sợ :" Không có long thai thì phải làm sao chứ? Bản cung không thể cứu Mạn gia thoát tội.
Sao lại không có thai chứ..."
" Bởi trẫm không cùng chăn gối với nàng, làm sao hoài thai được? "
Doãn Hàm đi vào, Huệ phi khó hiểu nhìn hắn.
Nhưng cũng không tránh mấy phần lo sợ.
" Hoàng thượng, người nói thế là ý gì? Thần thiếp cùng người sao có thể không chăn gối? "
" Nàng còn nhớ Y Lan hương không? Chính là loại hương liệu mà nàng sai Đinh Thục đem đến Tĩnh Ngọc, hòng độc chết long thai? "
" Hoàng thượng, người..."
" Y Lan hương không những làm cho sảy thai, chỉ cần bỏ thêm chút hương liệu và uống thêm canh dược sẽ thành mê hương khiến nữ nhân không thể vận nổi dục tình.
Chỉ cần có chút hoan ái sẽ ngất ngay trên giường "
Huệ phi hồi tưởng đến những ngày thị tẩm chính là những lần mệt mỏi nhất của nàng.
Quả thật chưa hoan ái, nàng ta đã mơ mơ hồ hồ ngất đi.
Nhưng lúc tỉnh dậy thấy hoàng thượng nằm cạnh mình yêu thương thỏa mãn, cứ ngỡ...
" Hoàng thượng, thần thiếp làm sao biết Y Lan hương đó là gì? Thần thiếp không có làm.."
Huệ phi quỳ xuống ôm chân hắn, hòng mong chút thương cảm :" Hoàng thượng, thần thiếp một lòng với người.
Thần thiếp cũng là người đã làm nương, làm sao nỡ ra tay với long thai...!"
" Nàng không những ra tay với long thai.
Huệ phi, năm đó ở Khôn Ninh cung chuyện trong rượu mơ có mê dược cũng là do nàng đổ tội cho hoàng hậu "
Bàn tay níu long bào của Huệ phi cũng buông thõng xuống, Doãn Hàm cúi đầu bóp cằm nàng ta :" Nàng một lòng với trẫm sao? Nhưng trong rượu mơ có mê dược làm hại đến long thể, chuyện này lý nào nàng cũng không biết? "
" ...!" Huệ phi đỏ mắt ngồi trước hoàng thượng, chẳng buồn nói ra một câu biện minh.
Giống như bản thân biết không thể thoát nên chỉ đành âm thầm thừa nhận.
" Trẫm tự thấy mình đối xử với nàng không tệ, còn vì nàng năm lần bảy lượt bỏ qua cho Mạn gia.
Nhưng nàng chỉ biết cô phụ thánh ân, làm xằng làm bậy!? "