Huệ phi chết, nhị hoàng tử vẫn còn quá nhỏ.
Vì phòng sau này đứa nhỏ sinh oán khí cho nên Doãn Hàm quyết định đem Thử Huyền cùng đại công cháu Cách Nguyệt cho Lương quý thái phi nuôi dưỡng.
Đừng nói tại sao hắn không nhắc đến đại hoàng tử, đứa trẻ tội nghiệp đó bị thái hậu lơ là săn sóc, suy nhược lâu ngày còn có chuyện ngã hồ lần trước khiến hàn khí xâm nhập thân thể.
Bệnh nặng mà chết.
Ô Tuyên thái y vốn là người tắc trách trong việc chăm sóc đại hoàng tử, nên đứa trẻ qua đời hoàng thượng liền hạch tội giáng chức ông.
Ô Tuyên tộc bấy lâu không qua lại với Hiền phi.
Tuy có vài người thân thích đến khuyên ông tiến cung nối lại tình cha con với Tĩnh Ngọc nhưng nghĩ đến Triệu thị liền không làm.
Dù sao Bố di nương mới là người duy nhất khiến Hiền phi kia để tâm.
Ông có làm gì cũng vô dụng chỉ đành dốc hết sức nghĩ kế để đích nữ phục sủng
Mạn gia cũng dần thất thế rồi biến mất khỏi triều đình, sau đó là mai danh ẩn tích loạn lạc khắp nơi.
Doãn Hàm sau chuyện của đại hoàng tử mới cứng rắn răn đe, đem Huệ phi hạch tội nặng nề, lưu truyền thiên cổ
Kinh thành loạn không bao lâu thì cũng trở về nguyên trạng của nó, lúc đó Tĩnh Ngọc cũng đã hoài long thai đến tháng thứ tám.
Nhưng hắn và nàng vẫn giữ nguyên hiện trạng chiến tranh lạnh, ngày nào cung nhân cũng thấy hoàng đế cao cao tại thượng của họ đứng trước cửa cung An Tình hết chờ rồi đợi.
Đợi một ngày nàng tha thứ...
" Nương nương, hoàng thượng lại đến rồi...!"
" Đến thì vẫn đến, không phải rất bình thường sao? "
Tĩnh Ngọc cúi đầu đỡ bụng, nặng nề ngồi trên kháng sàng thở hắt một cái.
Có một đứa nhỏ trong bụng cũng quá mệt rồi, A Thiển rót một chút nước đưa qua :" Nhưng nương nương, bên ngoài trời sắp mưa rồi "
A Thiển vừa dứt lời thì sấm sét đành rầm một cái, hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống.
" ...!" lý nào lão thiên cũng phối hợp với hắn chứ? Sau đó liền tiếp tục vào trạng thái mặc kệ thiên hạ, lúc bản cung bị lạnh nhạt còn đau lòng hơn hắn.
A Thiển nhìn ra bên ngoài bằng cửa sổ :" Nương nương nhìn kìa, trời mưa mỗi lúc một to.
Hoàng thượng sẽ cảm nhiễm phong hàn mất "
" Hoàng thượng có Hàn tổng quản hầu hạ, còn có mười hai ngự tiền luôn theo sau.
Bọn họ làm sao dám để long thể bất an chứ? Nếu ngươi bận tâm như thế, ngày mai bản cung cho ngươi qua đó hầu hạ "
" ...!" A Thiển lắc đầu.
Nô tì không có ý đó mà
" Mưa như thế, hoàng thượng vẫn ở ngoài sao? "
A Thiển sáng mắt sau đó nghiêng đầu tỏ vẻ thương tiếc :" Nương nương, hoàng thượng vẫn ở bên ngoài.
Trời thì đổ mưa tầm tã "
Tĩnh Ngọc ôm bụng bước đến gần cửa cung, mắt nhìn ra bên ngoài đại môn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng trong mưa rào.
Người sẽ đợi thiếp bao lâu...?
" Ngươi ra ngoài nói với Hàn Minh, khoác thêm áo cho hoàng thượng.
Bên ngoài rất lạnh "
Nàng vẫn quay mặt đi vào trong, che giấu đôi mắt sắp đỏ ửng.
========
" Hạ gia mưu sự tạo phản toàn bộ tru di cửu tộc, Lệ phi can dự về cái chết của An Lâm hoàng tử nay phế vào lãnh cung.
Vĩnh viễn không được ra ngoài "
Hạ Tương không tin vào tai mình níu lấy chân của Hàn Minh :" Hàn tổng quản, không phải hoàng thượng nói sẽ tha thứ cho bản cung sao? Ngươi mau cho ta gặp hoàng thượng, hoàng thượng...ah "
Lệ phi bị Hàn Minh hất qua một bên, đầu đập vào cạnh bàn gần đó.
" Lệ phi nương nương, hoàng thượng nói tha cho người là tha chuyện liên quan đến Huệ phi.
Còn chuyện Hạ gia tạo phản ,cái chết của đại hoàng tử và cả chuyện nương nương mang nghiệt chủng của Dật An vương...thì người không nhắc tới "
" Không phải, ngươi cho ta gặp hoàng thượng.
Hàn tổng quản!! "
Lệ phi vùng vẫy nhưng bị các mama lôi ra khỏi Ngọc Lệ cung, vốn là một quý phi hiển hách ngày nào giờ lại trông thê thảm đến vậy.
Bộ y phục trên người xốc xếch, nhưng nàng ta vẫn cố chấp ôm bụng lại, cắn răng đau đớn.
" Ngươi buông bản cung ra, bản cung là Lệ phi của hoàng thượng.
Các ngươi buông ta ra, đừng động vào ta!! "
Hạ Tương toan khỏi đám phụ nhân kia chạy về phía trước.
Nàng ta nhất quyết ôm bụng bảo vệ, đôi mắt chỉ đầy tơ máu.
Chạy đến góc tường đỏ liền đụng phải Tĩnh Ngọc, cả hai đều ngã xuống.
" Nương nương, nương nương có sao không? "
Lệ phi ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người mình đụng trúng là Hiền phi liền như kẻ điên nhào tới.
May mắn các mama đuổi kịp giữ chặt nàng ta lại, Hạ Tương luôn miệng gào lên :" Ô Tuyên Tĩnh Ngọc, đều là ngươi! Đều do ngươi mà ra, nếu không bản cung làm sao khổ sở như thế!? Ngươi sẽ chết không toàn thây!! "
" Tĩnh Ngọc, là ngươi cướp đi ân sủng của ta.
Ta có làm ma cũng đeo bám ngươi!! "
Nhưng ai quản mấy lời chửi rủa, chỉ biết Tĩnh Ngọc bây giờ ôm bụng đau đớn.
Dưới chân nàng chảy ra dòng nước hồng, A Thiển hoảng hồn hô lên :" Người đâu, gọi bà mụ đi.
Nương nương sắp sinh rồi!! "
========
Bên ngoài tẩm điện, Doãn Hàm rối loạn đi qua đi lại, còn có cả Đức phi và Lương quý thái phi đều đông đủ.
" Đã ba canh rồi, nàng ấy sao còn chưa sinh chứ? Các người mau tránh ra "
Nếu không có đám người Doãn An và Hàn Minh cản lại, hoàng thượng bọn họ đã xông vào từ đời nào rồi.
Tĩnh Ngọc bên trong phòng sinh cứ một khắc lại la một tiếng, chốc chốc lại gào lên.
Khiến cho hoàng đế bên ngoài nôn nóng vô cùng, cửa phòng sinh cũng sắp bị hắn đạp gãy.
Tĩnh Ngọc vừa dùng sức vừa gào lên :" Không sinh, không sinh nữa..."
" Tĩnh Ngọc, Tĩnh Ngọc nàng có sao không? "
" Ta không sinh nữa!! Lần sau không sinh cho người nữa!! "
" Được được, lần sau không sinh nữa.
Nàng cố gắng một chút, trẫm vào với nàng đây "
Sau đó bất chấp tất cả muốn bất bay cả Hàn tổng quản để đi vào, Tĩnh Ngọc cắn chăn mắng :" Người ở ngoài cho ta! Nếu người dám xông vào, sau này sinh con cũng không lấy họ của người! "
" ...!" Doãn Hàm vừa bước đến cửa, nghe xong câu này liền đứng khựng tại chỗ.
Khổ sở nhìn vào tẩm điện cùng tiếng gào của Hiền phi.
Người bên ngoài tẩm điện cũng kinh sợ mấy phần, vốn là nói bấy lâu Hiền phi giận dỗi hoàng thượng.
Bây giờ mọi người mới thấy dáng vẻ của một sủng phi ương ngạnh ra sao.
Hiền phi gào mấy tiếng thì bên trong im bặt, mama bên trong lập tức rối loạn :" Mau cho nương nương uống canh sâm, không thể để người ngất được.
Long thai sẽ nghẹt thở "
" Xảy ra chuyện gì? "
Bà đỡ hốt hoảng chạy ra : " Hoàng thượng, cầu người truyền thái y.
Nương nương e rằng khó sinh rồi "