Long Uy Chiến Thần


Nhìn thấy vô số lính dù từ trên trời nhảy xuống, tất cả những người ở đây đều sợ ngây người.

“Không phải nói là một ít máy bay chiến đấu muốn hạ cánh ở Thành phố Vĩnh Thụy sao, người trên máy bay sao bây giờ lại nhảy dù?”
Advertisement
“Đúng thế! Máy bay chiến đấu lát nữa sẽ hạ cánh tại sân bay quân sự ở thành phố Vĩnh Thụy, những lính dù này vội vàng xuống làm gì?”
“Địa điểm bọn họ hạ cánh, hình như chính là nơi của chúng ta!”
Advertisement
“Đúng vậy, bọn họ đáp xuống nơi này của chúng ta, rốt cuộc muốn làm gì đây?”
Những tên côn đồ trước tòa nhà đang xây dở đều nghị luận.

Người nhà họ Đỗ trong tòa nhà nhìn thấy những binh sĩ từ trên trời nhảy xuống, cũng không bình tĩnh.


“Mẹ, mẹ không phải nói những chiếc máy bay chiến đấu này sẽ hạ cánh ở thành phố Vĩnh Thụy sao? Tại sao lính nhảy dù trên máy bay lại vội vã nhảy xuống như vậy?” Đỗ Lượng cũng có nghi vấn tương tự.

“Mẹ cũng không rõ lắm, có thể bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm, nên huấn luyện nhảy dù thôi!” Ngụy Thái Phượng cố gắng trấn định nói.

“Bà xã, anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, những lính dù này hết lần này tới lần khác hạ cánh ở khu vực này của tòa nhà chưa xây xong của chúng ta, chuyện xảy ra quá kỳ lạ, em vẫn nên gọi cho bố tìm hiểu một chút xem.

” Đỗ Quang nói.

“Đúng vậy, những lính dù này hạ cánh xuống chỗ chúng ta, chẳng may nhìn thấy chúng ta ở chỗ này lấy mắt, giết người, bọn họ sẽ không ngồi yên mặc kệ.

” Đỗ Lượng nói.

Ngụy Thái Phượng cũng cảm thấy họ nói có lý, chuyện này nhất định phải hỏi rõ ràng, trong lòng mới yên tâm!
“Mẹ lập tức gọi điện thoại cho ông ngoại con, hỏi cụ thể tình huống là gì!” Ngụy Thái Phượng nói.

“Đúng vậy, mau hỏi một chút, những lính dù này có thể thật sự là do Lê Hổ Soái phái tới cứu người hay không?” Đỗ Lượng nói.

Ngụy Thái Phượng nghe Đỗ Lượng nói như vậy, cũng hơi hoảng hốt, vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Ngụy Nghiêm…
Mà Lê Tuyết Tương, Lê Tĩnh Vi cùng Triệu Vũ Ngọc nhìn thấy binh sĩ đang nhảy dù xuống, tất cả đều vừa sợ hãi vừa vui mừng.

Mặc kệ những người lính dù này có phải do Lê Uy Long phái tới hay không, chỉ cần bọn họ hạ cánh ở nơi này, nhà họ Đỗ cũng không dám làm gì!
Chờ những lính nhảy dù này tới nơi, các cô có thể cầu cứu bọn họ!

Thành phố Quốc Hòa, lăng mộ liệt sĩ.

Ngụy Nghiêm vừa mới trở lại bên cạnh Long Chủ, điện thoại di động lại vang lên.

Ông ta lấy ra nhìn, nhìn thấy lại là con gái Ngụy Thái Phượng gọi tới, đành phải chạy sang một bên nghe.

“Thái Phượng, có chuyện gì vậy?” Ngụy Nghiêm hơi thiếu kiên nhẫn hỏi.

“Bố, con thấy những binh sĩ trên máy bay chiến đấu đột nhiên nhảy dù xuống thành phố Vĩnh Thụy, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Ngụy Thái Phượng hỏi thẳng vào chủ đề.

“Cái gì? Bọn họ không hạ cánh ở thành phố Vĩnh Thụy?” Ngụy Nghiêm cũng hơi kinh ngạc.

“Vâng! Không phải bố nói những chiếc máy bay chiến đấu này sẽ hạ cánh ở thành phố Vĩnh Thụy sao? Bọn họ hiện tại đã đến Thành phố Vĩnh Thụy, vì sao còn phải nhảy dù xuống?” Ngụy Thái Phượng hỏi.

“Bọn họ thích nhảy thì nhảy đi, bố cũng không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ là bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm, diễn tập một chút trên không!” Ngụy Nghiêm không cho là đúng nói.


“Con cảm thấy bọn họ sẽ không vào lúc này diễn tập ở nơi này đâu! Chuyện xảy ra rất không bình thường, có phải bọn họ có hành động đặc biệt gì không?” Ngụy Thái Phượng nói.

“Mặc kệ bọn họ có hành động gì, bố cũng không biết.

Cho dù biết, cũng không thể tiết lộ cho con biết.

Binh sĩ Long quốc bọn họ, cũng không phải đối phó với con, con khẩn trương như thế làm gì?” Ngụy Nghiêm nói.

“Nhưng mà, con chỉ sợ bọn họ đối phó con thôi!” Ngụy Thái Phượng nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận