“Đúng vậy, thay vì cứ mãi chờ chết ở đây, không bằng mau chạy trốn đi!” Đỗ Quang cũng nói.
“Chạy trốn? Chúng ta có thể trốn đi đâu đây hả? Hiện giờ mấy người lính nhảy dù này đang bay khắp bầu trời, tất cả bọn họ đều ở xung quanh chúng ta, chúng ta đã bị bao vây rồi, làm sao có thể trốn thoát được?” Ngụy Thái Phượng nói.
Bà ta còn chưa kịp dứt lời thì những người lính nhảy dù đi đầu đã lần lượt chạm đất, bọn họ hạ cánh xung quanh Lâu Lạn Vĩ.
Advertisement
Phạm Cương, Trương Minh Nguyệt với Lưu Đại Thông và các quân y khác cũng đều lần lượt hạ cánh.
Mà Lê Vĩnh Thiên thì lại nhảy dù có tương đối muộn nên bây giờ anh vẫn còn đang bay giữa không trung.
Advertisement
Hách Diệp ở dưới lầu với mấy tên côn đồ lúc nhìn thấy có nhiều tướng sĩ vũ trang hạng nặng như vậy từ trên trời giáng xuống thì sớm đã bị dọa đến sững sờ, bây giờ cũng không biết nên làm như thế nào.
Trốn cũng không được mà tiếp tục chiến đấu cũng không xong.
Bọn họ sợ rằng một khi bỏ trốn rồi thì sẽ bị đánh đến chết.
Còn nếu dám nổ súng bắn vào những tướng sĩ được trang bị đầy đủ kia thì còn chết nhanh với thảm hơn!
Vì vậy, bọn họ chỉ có thể đứng yên tại chỗ, cam chịu số phận.
Người Lại Nhi dù bị thương nặng nhưng kiên cường đứng vững, cô ấy lấy ý chí kiên cường giữ cho bản thân không ngã xuống.
Nhưng mà, khi cô ấy nhìn thấy mấy người nhảy lính dù cuối cùng cũng hạ cánh thì ý chí của cô ấy cũng buông lỏng xuống, đến khi không thể chống đỡ được nữa, cô ấy mới từ từ ngã xuống đất…
“Lại Nhi.
” Tổ trưởng Minh Nguyệt lo lắng hét lên khi thấy cấp dưới của mình trọng thương ngã ra đất.
Khi Ngụy Thái Phượng nhìn thấy những người lính nhảy dù này đã hạ cánh, nhiều người trong số họ là tướng có quân hàm ba sao, bà ta lập tức hét lên: “Các tướng sĩ, tôi là con gái của bộ trưởng Ngụy, Ngụy Thái Phượng! Tại sao các người lại tới đây, các người muốn làm chuyện gì?”
Mà Phạm Cương lại ngoảnh mặt làm ngơ trước lời của Ngụy Thái Phượng, anh ấy nổi giận gầm lên một tiếng: “Hộ Soái Lê có lệnh quét sạch tất cả thế lực độc ác vô nhân tính này, một kẻ cũng không được chừa lại, cứ giết không tha!”
Trên đường bay đến thành phố Vĩnh Thụy, Lê Vĩnh Thiên đã ra lệnh cho Phạm Cương phải diệt hết nhà họ Đỗ cùng tất cả những người có tham gia vào vụ án móc mắt!
Kẻ nào dám cả gan khoét mắt của mẹ Hộ soái bảo vệ thì đều phải chết!
Thân là Hộ soái bảo vệ mà ngay cả mẹ đẻ còn bị người ngoài ức hiếp thì chính mình còn có uy danh gì nữa?
Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Phạm Cường, các binh lính lập tức nổ súng bắn chết những tên côn đồ ở tầng dưới!
“Đoành đoành đoành…”
“Tách tách tách…”
“Thình thịch oành…”
Một trận tiếng súng mạnh mẽ vang lên.
“Á! Ái! Á…”
Mấy tên côn đồ này cũng không dám phản ứng lại, bọn chúng lúc bị bắn, chỉ kịp hét lên rồi ngã xuống đất.
Bọn chúng có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mấy người lính nhảy dù này sẽ bắn vào mình ngay khi họ vừa tiếp đất!
Lại càng không thể ngờ được dù bọn họ đã không nhúc nhích, không phản kháng rồi mà vẫn còn bị bắn chết!
Các tướng sĩ vừa nãy nhìn thấy Lại Nhi, người đầy máu, ngã xuống đất thì bọn họ càng thêm tức giận, tất cả đều muốn vì Lại Nhi mà báo thù, đương nhiên sẽ không nương tay.
Vì Lại Nhi đã ngã xuống đất rồi, nên việc bắn chết mấy tên côn đồ đang đứng này lại càng thuận tiện hơn, bọn họ sẽ không phải lo đụng phải Lại Nhi.
Ở trên lầu, Ngụy Thái Phượng, Đỗ Quang, Đỗ Lượng, còn có Vu Cơ cùng hai trợ thủ của ông ta, cùng với đám tay sai nhà họ Đỗ phụ trách bắt đám người Lê Tuyết Tương lên lầu, nhìn thấy những vị thần binh vừa mới từ trên trời giáng xuống đất đã lập tức gi3t chết hết tất cả bọn họ ai nấy đều sợ tới mức tè ra quần!.