Đến giải cứu Chu Nhược Mai một mình chắc chắn phải đối mặt với một trận chiến long trời lở đất.
Vĩnh Thiên biết điều đó.
Đáng lẽ cần phải mang theo nhiều vũ khí nhưng với tư cách một Soái tướng chỉ huy trong quân đội, anh ta thường không mang theo súng bên mình.
Thiên Thành thì khác, cạnh anh ta luôn luôn có nhiều loại vũ khí khác nhau, nhưng Vĩnh Thiên không muốn hỏi Thiên Thành vì sợ rằng Thiên Thành sẽ đi theo mình.
Lê Uy Long chợt nhớ ra con dao lớn mà anh tìm thấy khi sắp xếp đồ đạc cho cha mình ngày hôm qua.
Anh quyết định sử dụng nó làm vũ khí.
Cha đã cùng con dao này vào sinh ra tử, giết chết bao kẻ thù, bảo vệ đất nước.
Nó chính là linh hồn của ông còn để lại trên đời.
Bây giờ ông bị giết bởi chính những kẻ này thì đây chính là lúc Vĩnh Thiên nên dùng nó để trả mối thù cho cha và cúng vong linh người quá cố!
Nghĩ vậy, Lê Uy Long ngay lập tức đi vào phòng và lấy ra con dao lớn được cất giữ cẩn thận nhiều năm bởi người cha nuôi Dương Văn Diệp.
"Keeeng…." Vĩnh Thiên búng tay.
Một tiếng keng lớn vang lên.
Cảm giác ớn lạnh tỏa ra khắp căn phòng.
Đó là một con dao dài, dày và rộng bản.
Mặc dù bị phủ một lớp bụi thời gian trong nhiều năm, nhưng nó không những không hề bị rỉ sét mà vẫn còn sáng lấp loáng trong ánh sáng mờ mờ của căn phòng ngủ!
Đúng như cổ nhân thường nói, hảo kiếm là kiếm không già!
Con dao quý đã nhiều năm ngủ yên trong bụi, không được uống máu người, nó ắt hẳn rất đói và khát!
Trước khi Lê Uy Long gia nhập quân đội, Dương Văn Diệp đã truyền dạy cho anh tất cả những tinh hoa kiếm thuật của gia đình nhà họ Dương.
Vì vậy với tư chất hơn người, ngay khi Lê Uy Long gia nhập quân đội anh đã rất xuất sắc.
Kiếm thuật của gia đình họ Trương vốn vô cùng tuyệt hảo.
Nếu không phải những kẻ đó lấy đông hiếp yếu, và chịu bất tiện bởi một chân bị gãy rất bất tiện khi di chuyển, thì tối hôm đó bầy sói lang tàn ác kia đã không thể nào có khả năng đánh bại được vị anh hùng già Dương Văn Diệp.
Tuy nhiên, Lê Uy Long đã không sử dụng kiếm thuật của gia đình họ Dương trong một thời gian dài.
Bởi vì trong thời đại này, vũ khí được sử dụng trong chiến tranh đều là những loại hiện đại, tối tân.
Những thanh kiếm, thanh dao đã không còn hợp thời nữa.
Hơn nữa, trở thành tổng tư lệnh của quân đội Đại Long, từ lâu Lê Uy Long đã không còn phải tự mình ra trận chém giết kẻ thù nữa.
Khi Lê Uy Long ra khỏi phòng với con dao lớn trong tay, Nguyễn Tú Cẩm cũng tình cờ hoàn thành bản thảo cho chương truyện mới và đang bước ra khỏi phòng.
"Vĩnh Thiên, anh định làm gì?" Nguyễn Tú Cẩm kinh ngạc hỏi khi thấy Lê Uy Long cầm một con dao lớn lấp loáng ánh sáng lạnh lẽo trên tay.
"Đừng lo.
Cứ yên tâm ở nhà." Lê Uy Long lạnh lùng nói.
"Không phải là anh lại đi giết người đấy chứ?" Nguyễn Tú Cẩm hỏi lại.
"Cô cứ kệ tôi đi.
Đừng lo lắng quá!" Lê Uy Long giờ chỉ mong mau chóng cứu được Chu Nhược Mai nên không muốn giải thích nhiều với Nguyễn Tú Cẩm.
Vả lại nếu cô ấy biết Chu Nhược Mai gặp nạn thì mọi việc sẽ càng rắc rối.
Nguyễn Tú Cẩm nghe thấy giọng điệu lạnh lùng, tràn ngập sát khí của Lê Uy Long thì càng chắc chắn hơn nữa về việc anh ta sẽ đi giết người tiếp nữa.
"Nếu anh cứ xuống tay giết người như thế này thì điều gì sẽ tiếp tục xảy ra? Làm ơn hãy nghe lời khuyên của tôi.
Tôi cũng rất buồn vì cái chết của cha anh, nhưng người chết dù sao cũng không thể sống lại được.
Anh giết người thì có thể làm cha anh sống lại được không?" Nguyễn Tú Cẩm cố gắng thuyết phục thêm một lần nữa.
Thời gian không còn nhiều, Lê Uy Long phớt lờ Nguyễn Tú Cẩm, quay lưng đi thẳng ra ngoài với con dao lớn..
Ngay khi Lê Uy Long rời khỏi nhà, bầu trời vần vũ mây đen, sấm sét đùng đoàng từ khắp bốn phía.
Một cơn bão đang đến gần dường như là một sự báo trước cho một cơn bão đẫm máu khác, cũng sắp sửa xảy ra….
Vì lần này Thiên Thành không được cùng đi nên Lê Uy Long nhảy lên chiếc Bugatti Veyron Dương Văn Thành tặng hôm trước và lái đi.
Chưa bao giờ anh lái chiếc xe này.
Nó nằm một góc gara khá lâu và bây giờ mới được mang ra sử dụng.
Lê Uy Long đặt con dao lớn vào xe rồi lao về chỗ nhà máy bỏ hoang bên ngoài vùng ngoại ô phía tây thành phố.
Chưa đầy mười lăm phút, Vĩnh Thiên đã đến gần nhà máy bỏ hoang.
Từ xa, Lê Uy Long nhìn thấy hai hàng dài người mặc đồ đen đứng bên trái và bên phải trước cổng nhà máy, mỗi hàng có khoảng một trăm người.
Mỗi người trong hàng đều cầm một con dao rựa trong tay, chờ Lê Uy Long đến.
Lê Uy Long lái chiếc xe tới cách bọn chúng khoảng 50 mét, rồi dừng lại.
Anh cầm lên con dao sáng loáng của Dương Văn Diệp và ra khỏi xe.
"Rẹt ….
rẹt! … Ầm!"
Ngay khi Lê Uy Long bước ra khỏi xe, một tia sét sắc bén lóe lên trên bầu trời đêm, sau đó là một tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Rồi mưa lớn trút xuống.