Mấy người nhà họ Đỗ người và đám người Vu Cơ khi nghe Lê Vĩnh Thiên nói như vậy, đồng loạt cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang, tất cả bọn họ đều sợ tới mức hồn vía lên mây!
“Không không! Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết…” Đỗ Lượng là kẻ cầm đầu vừa khóc vừa la.
Advertisement
“Hộ soái Lê, bố tôi là bộ trưởng Ngụy, anh không thể giết chúng tôi!” Ngụy Thái Phượng vội vàng nói.
Advertisement
“Bà phát điên phát rồ, tự dưng đòi lấy đôi mắt của mẹ tôi, cho dù bố của bà là bộ trưởng Ngụy, thì tội chết của bà cũng là khó tránh khỏi!” Lê Vĩnh Thiên lạnh lùng nói.
“Ngay lúc người ngựa của anh sử dụng hàng không, tôi đã nói chuyện này cho bố tôi biết, hiện tại bố tôi đang bẩm báo chuyện này với Quốc vương Long Quốc, chỉ lát nữa thôi sẽ có thánh chỉ ban xuống.
Quốc vương Long Quốc nhất định sẽ nể mặt mũi của bố tôi, bảo anh tha cho chúng tôi!” Ngụy Thái Phượng nói.
“Bà đã nói chuyện này với bố của bà sao?” Lê Vĩnh Thiên kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, khi tôi thấy đại quân hàng không của anh, thì đã có linh cảm tình huống bất ổn, nghĩ anh có thể sẽ đối phó với tôi, cho nên tôi đã nói lại chuyện này cho bố của tôi.
Ông ấy chắc chắn đã nói chuyện này cho Quốc vương Long Quốc biết, kết quả sẽ biết nhanh chóng thôi!” Ngụy Thái Phượng nói.
Lúc trước Lê Vĩnh Thiên không nói cho Quốc vương Long Quốc biết là anh sẽ tự mình xuất binh đối phó với Ngụy Thái Phượng và người nhà họ Đỗ, anh chỉ nói là tìm đến kẻ ác đã làm tổn thương đến mẹ của anh, vốn dĩ anh muốn tiền trảm hậu tấu chuyện người nhà họ Đỗ.
Nhưng anh không nghĩ tới Ngụy Thái Phượng lại tính toán trước, đã nói chuyện này với bố của bà ta.
Bộ trưởng Ngụy này là một con cáo già, vì bảo toàn tính mạng cho con gái mình, chắc chắn bây giờ đã đi gặp Quốc vương Long Quốc cầu xin!
“Tâm địa bà như rắn rết, bụng dạ nham hiểm, làm nhiều việc ác, cho dù Quốc vương Long Quốc biết tôi muốn giết bà, cũng sẽ không ngăn cản đâu!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Tôi chẳng qua chỉ là muốn lấy đôi mắt của mẹ anh thôi mà, nhưng cuối cùng tôi cũng đâu có lấy được, sao lại nói tôi bụng dạ nham hiểm, làm nhiều việc ác?” Ngụy Thái Phượng chống chế.
“Tùy tiện lấy mắt của người khác, chẳng lẽ cái đó không thể gọi là bụng dạ nham hiểm? Nếu người ngựa của tôi không đến kịp, đôi mắt của mẹ tôi đã bị các người móc đi rồi, mà Triệu Đình Vũ, Lại Nhi cũng đã chết!”
“Bà đừng cho rằng tôi không biết gì, tôi đã sớm cho người điều tra rõ ràng, bà ỷ vào bố của bà là bộ trưởng, một tay che trời ở Vĩnh Thụy, làm không ít việc trời không dung đất không tha.
Tội của bà, tội lỗi chất chồng!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Anh không có bằng chứng, đừng ngậm máu phun người! Rốt cuộc là anh nghe ai nói?” Ngụy Thái Phượng dĩ nhiên không chịu thừa nhận chuyện xấu của mình.
“Là kết quả điều tra của tổ đặc công Shadow, chẳng lẽ tổ đặc công Shadow đổ oan cho bà sao?” Lê Vĩnh Thiên nói.
Ngụy Thái Phượng nghe vậy, sợ tới mức suýt chút nữa ngã xụi lơ trên mặt đất, bà không thể ngờ Lê Vĩnh Thiên đã cho tổ đặc công Shadow điều tra về mình!
Tổ đặc công Shadow thần thông quảng đại, mọi thông tin tình báo tuyệt mật của kẻ địch đều có thể thu thập được, nói gì mấy hành vi phạm tội nho nhỏ.
Nếu tổ đặc công Shadow đã tiến hành điều tra bà ta, chắc chắn đã nắm rõ trong tay chứng cứ buộc tội bà ta!
“Tôi là con gái của bộ trưởng, cho dù tôi có phạm chút tội, Quốc vương Long Quốc cũng sẽ không giết tôi đâu!” Ngụy Thái Phượng nói.
“Bà luôn luôn cho rằng bà đúng.
Chỉ là một người con gái của bộ trưởng, tự cho bản thân cái quyền gì vậy? Thiên tử phạm pháp, xử tội giống như thứ dân!”
“Tôi không tin, nếu bây giờ anh giết tôi, Quốc vương Long Quốc mà biết được, chắc chắn sẽ trừng phạt anh!” Ngụy Thái Phượng nói.
Lê Vĩnh Thiên không muốn nhiều lời với Ngụy Thái Phượng, bèn nói với Phạm Cương: “Giải bọn họ xuống đi, tử hình ngay tại chỗ!”
Khi nghe Lê Vĩnh Thiên nói như vậy, Ngụy Thái Phượng và mấy người nhà họ Đỗ, đám người Vu Cơ đều sợ tới mức hồn vía lên mây..