Long Uy Chiến Thần


“Không được, chúng ta là người có chức vụ cao thì càng phải lấy bản thân làm gương, nếu như bởi vì con gái ông có thân thế cao quý mà bỏ qua nhẹ nhà thì những người trên đời này sẽ nghĩ tôi như thế nào? Sự nghiêm khắc của luật phát nước ta ở đâu?” Long chủ lời lẽ cứng rắn nói.

Long chủ công chính nghiêm minh như vậy làm cho Ngụy Nghiêm vốn đã kiệm lời càng không biết làm sao xin tha.

Long chủ thấy Ngụy Nghiêm không còn lời nào để nói thì nói: “Bộ trưởng Ngụy, Hộ Soái Lê cũng có thể vì việc nghĩa không để ý đến tình thân, gi3t chết em vợ của mình, bây giờ đến phiên ông cũng nên làm như vậy.


Mồ hôi của Ngụy Nghiêm đã chảy ướt cả lưng, run lẩy bẩy.

Lúc nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên bị bắt buộc phải gi3t chết em vợ của anh, ông ta còn cười trên nỗi đau của người khác, không nghĩ đến nhanh như thế đã đến phiên ông vì việc nghĩa mà không để ý đến tình thân.

“Bộ trưởng Ngụy, chuyện liên quan đến con gái ông, trẫm cũng không nhúng tay vào, do ông gọi điện gọi cho Hộ Soái Lê đi, thể hiện thái độ chính trực của ông đi.

” Long chủ nói.

“Dạ…” Ngụy Nghiêm thấp thỏm lo sợ nói.

Đây chính là thánh chí, ông ta không dám chống lại.

Advertisement
Mặc dù ông ta không nỡ bỏ con gái mình nhưng cũng không vì con gái mình mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.

Tay ông ta run run, ở trước mặt tất cả văn võ bá quan lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Lê Vĩnh Thiên, cho thấy thái độ của mình trong chuyện này.


Nhưng mà muốn ông bày tỏ thái độ, gi3t chết con gái mình, ông không thể làm được, cho nên chậm chạp không có gọi cho Lê Vĩnh Thiên.

Long chủ cũng không có ép Ngụy Nghiêm, dù sao thì ông ta không gọi cho Lê Vĩnh Thiên thì Lê Vĩnh Thiên cũng sẽ xử lý con gái của ông ta.

Chỉ cần không có thánh chỉ của ông thì tất cả mọi thứ đều do Lê Vĩnh Thiên quyết định.

Advertisement

Thành phố Vĩnh Thụy, Lâu Lạn Vĩ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Ngụy Thái Phượng cùng người nhà họ Đỗ gia đều ở đây chờ thánh chỉ ban ân tha tội, cũng không nói thêm gì nữa.

Khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh.

Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vi lo lắng cho sống chết của Triệu Đình Vũ, cũng ở bên cạnh im lặng nhìn về phía phòng cấp cứu.

Triệu Đình Vũ bởi vì bị thương quá nặng cho nên cho dù Lưu Đại Thông đã ra tay cấp cứu nhưng tình huống vẫn vô cùng nguy hiểm.

Lúc này, Vu Cơ nói: “Hộ Soái Lê, tôi cũng là một bác sĩ nổi tiếng, tôi có thể hợp tác với quân y, cùng nhau cứu Triệu Đình Vũ! Xin anh cho tôi một cơ hội lấy công chuộc tội đi!”
Ông ta muốn dựa vào việc cứu Triệu Đình Vũ để có thể hưởng được sự khoan hồng.

“Ông chỉ là một bác sĩ ở chợ đen, không xứng được cứu bạn bè của tôi, lại càng không thể bắt tay với bác sĩ Lưu.

” Lê Vĩnh Thiên lạnh lùng nói.

“Nhưng mà một mình bác sĩ Lưu không thể làm gì được, không có tôi giúp đỡ thì Triệu Đình Vũ sẽ chết.

” Vu Cơ nói.

Tính mạng là quan trọng, Lê Vĩnh Thiên có chút do dự.

Nhưng mà Lưu Đại Thông lại nói: “Soái Lê, không cần phải lo lắng, tôi có thể cứu sống Triệu Đình Vũ, không cần ông ta giúp đỡ.


Lê Vĩnh Thiên nghe thấy Lưu Đại Thông nói như vậy thì càng thêm tin tưởng: “Có nghe thấy không, tôi đã có bác sĩ Lưu ở đây rồi còn cần ông làm gì?”
Mồ hôi lạnh của Vu Cơ chảy ra, bản thân ông ta ngay cả một cơ hội cũng không có!
Lâu Lạn Vĩ, Lại Nhi nhờ có mấy người quân y hết lòng cấp cứu mà đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng.


Hai người quân y trong số đó thấy Lại Nhi đã không còn nguy hiểm đến tính mạng thì ngay lập tức đến lầu qua để phụ giúp cho Lưu Đại Thông, cùng nhau cấp cứu cho Triệu Đình Vũ.

“Soái Lê, Triệu Đình Vũ mất máu quá nhìn, cần truyền máu!” lúc này Lưu Đại Thông nói.

Nghe thấy Lưu Đại Thông nói như vậy, Ngụy Thái Phượng cùng với người nhà họ Đỗ đều muốn lấy công chuộc tội.

“Lấy máu của tôi đi, tôi tự nguyện hiến máu cho Triệu Đình Vũ.


“Máu tôi là máu O, chắc là phù hợp đó, lấy máu của tôi đi.


“Tôi cũng tình nguyện hiến máu cho Triệu Đình Vũ, lấy bao nhiêu cũng được, chỉ cần không lấy cạn là được.


Mấy người có tội cũng chen lấn muốn nhờ việc hiến máu để giảm nhẹ tội.

“Tất cả im miệng cho tôi!” Lê Vĩnh Thiên gầm lên một tiếng sau đó nói: “Tôi có nhiều binh lính ở đây như vậy, có rất nhiều máu, làm sao có thể cần máu của những người mang tội như các người, trên người của anh ta, tuyệt đối không thể chảy dòng máu của những kẻ ác được!”
Nghe thấy Lê Vĩnh Thiên nói như vậy, Ngụy Thái Phượng và người nhà họ Đỗ cũng tuyệt vọng.

Ngay cả tư cách hiến máu mình cũng không có.

Lúc này Lê Vĩnh Thiên nói với vệ sĩ bên cạnh: “Mấy người nhanh chóng đi xét nghiệm máu, nếu thích hợp thì hiến máu cho Triệu Đình Vũ.


“Dạ!” Mấy người vệ sĩ lên tiếng nói sau đó nhanh chân đi xét nghiệm máu.

Nhiều người như vậy đương nhiên sẽ có máu thích hợp cho Triệu Đình Vũ.


Máu nhanh chóng được lấy đầy đủ, sau đó quân y ngay lập tức truyền máu cho Triệu Đình Vũ.

Ngụy Thái Phượng cùng với người nhà họ Đỗ bây giờ đã không có bất kỳ cơ hội nào để lấy công chuộc tội được nữa, chỉ có thể im lặng chờ thánh chỉ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà thánh chỉ lại chậm chạp không được đưa xuống.

Bọn họ đều cả thấy tính mạng của mình đang đếm ngược, trong lòng càng lúc càng trở nên hoảng sợ, càng ngày càng tuyệt vọng.

Trong lòng hoảng hốt chờ đợi, bất giác thời gian đã trôi qua chín phút.

“Mười phút nữa, sẽ đến sớm thôi, thánh chỉ còn chưa ra, mấy người còn muốn nói gì nữa?” Lúc này, Lê Vĩnh Thiên lạnh lùng liếc nhìn người nhà họ Đỗ nói.

“Tôi muốn gọi điện thoại cho bố tôi, mau cởi trói cho tôi, tôi muốn gọi điện thoại cho bố tôi!” Ngụy Thái Phượng không cam chịu quyết định muốn gọi điện thoại cho bố mình hỏi kết quả một chút.

“Cởi trói cho cô ta, để cho cô ta gọi điện thoại, để cho cô ta hết hi vọng.

” Lê Vĩnh Thiên nói.

Dù sao thì không trói Ngụy Thái Phượng thì cô ta cũng không trốn thoát được, sẽ để cô ta gọi điện trước khi chết, để cho cô ta biết như thế nào là tuyệt vọng!
“Dạ!” Hai tên vệ sĩ ngay lập tức cởi trói cho Ngụy Thái Phượng.

Hai tay Ngụy Thái Phượng đã được tự do, ngay lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số để gọi điện cho bố của mình Ngụy Nghiêm….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận