Long Uy Chiến Thần


Nhưng Lê Tịnh Vi lại rất tò mò về việc hành quyết tù nhân, cô ấy đã lớn thế này rồi còn chưa từng thấy cảnh hành quyết tù nhân bao giờ!
Tuy là con gái nhưng cô ấy dũng cảm hơn người khác, cô ấy muốn xem những kẻ ác độc vô pháp vô thiên và ngạo mạn vừa rồi muốn khoét mắt họ sẽ phản ứng như thế nào khi bị bắn.

Vì vậy, cô lặng lẽ bước đến cửa sổ một mình và nhìn xuống quan sát.

Advertisement
Chỉ thấy Ngụy Thái Phượng, Đỗ Quang, Đỗ Lượng, Vu Cơ và đám người khác đã quỳ xuống thành một hàng, các binh sĩ cũng đều đã cầm súng dí vào sau gáy bọn họ.

“Mẹ, mau cứu con, con còn trẻ thế này, con còn chưa sống đủ, con không muốn chết!” Đỗ Lượng biết mình sắp bị xử bắn, sợ tới mức tiểu ra ngoài, toàn thân càng không ngừng run rẩy.


Advertisement
“Súc sinh! Bây giờ đến bản thân mẹ còn khó giữ, cứu thế nào được? Cả nhà chúng ta đều là bị con hại!” Ngụy Thái Phượng giờ phút này sắp chết, biết không còn hy vọng sống sót, chỉ có thể mắng con trai.

Bà đã dùng mọi cách có thể dùng được rồi, đến bố cũng lạnh lùng vô tình đẩy mình vào chỗ chết, lần này nhất định sẽ chết rồi!
“Mẹ, chính mẹ muốn khoét mắt bọn họ để đổi cho con.

Đây vốn không phải ý của con, sao lại trách con được?” Đỗ Lượng than thở.

“Nếu như con không say rượu rồi lái xe, rồi đụng vào người ta, lại còn đòi người ta bồi thường thì làm sao gặp họa diệt môn như thế này?”  Ngụy Thái Phượng nói.

“Đúng vậy! Nhà họ Đỗ chúng ta đều là bị con hại! Nhà chúng ta cũng đâu có thiếu tiền, xe con bị đụng hỏng thì thôi, lại còn đòi người ta nhiều tiền như thế làm gì cơ chứ?” Đỗ Quang cũng nói.

Đỗ Lượng hiện tại hối hận phát điên, không nghĩ tới bởi vì một tai nạn xe nhỏ nhoi, liền đưa tới tai hoạ ngập đầu, để nhà họ Đỗ bọn họ bị diệt môn!
Nhìn xung quanh thấy xác của những người bị đánh nằm trên mặt đất, xác nằm la liệt trên cánh đồng, máu chảy thành sông, cái chết thê thảm, Đỗ Lượng càng sợ hãi.

Đợi chút nữa, mình cũng bị biến thành một trong số những thi thể đó!
Đây thực sự là một vụ án mạng do tai nạn xe cộ mà ra!
Sớm biết sẽ là kết quả như vậy, mình đụng phải người ta thì sẽ không cậy mạnh hiếp yếu, bắt người ta bồi thường.


Vì chút tiền bồi thường này, kết quả là tính mạng của cả nhà đều khó giữ!
Thế nhưng, ai biết, một người phụ nữ bán rau, vậy mà lại là mẹ của Hộ soái hộ pháp của nước Long Quốc!
“Tôi thật sự là bị các người hại thảm rồi! Tôi còn chưa làm gì cả, tôi bị oan mà!” Vu Cơ giờ phút này quả thực hận thấu người nhà họ Đỗ.

Nếu như không phải bọn họ mời mình tới làm tiểu phẫu khoét mắt người khác, mình cũng không rơi vào tình cảnh này, đến tính mạng mình còn khó giữ!
“Hiện tại các ngươi nói cái gì cũng vô ích, trên đời này không có thuốc hối hận, chuẩn bị chịu chết đi!” Một tên binh lính vừa dứt lời.

“Van cầu các người, lén lút thả chúng tôi đi, chỉ cần các người không giết chúng tôi, chúng tôi có thể cho các người rất nhiều tiền!” Đỗ Quang lúc này bắt đầu cầu xin các binh sĩ.

Nhưng mà, những binh lính này đời nào sẽ thả bọn họ đi?
Đây là mệnh lệnh của Hộ soái hộ pháp, bọn họ làm sao dám tự ý thả người đi?
Cho dù bọn họ có cả trăm lá gan bọn họ cũng không dám, và cũng sẽ không làm như thế!
Bọn họ chính là binh sĩ của nước Long Quốc, bọn họ đại diện cho chính nghĩa!

“Hành hình!” Một sĩ quan ra lệnh.

“Đoàng đoàng đoàng…”
Một tiếng súng dữ dội vang lên, Đỗ Quang, Đỗ Lượng, đám người làm nhà họ Đỗ, Vu Cơ và hai trợ thủ của ông ta bị bắn vào sau gáy, và ngã xuống đất.

Đám người này này táng tận lương tâm, làm nhiều việc ác, vô pháp vô thiên người, rốt cuộc cũng bị báo ứng!
Mà Ngụy Thái Phượng bởi vì lúc trước gọi điện thoại nên dây trói được nới lỏng, lúc sau bị ấn xuống nhưng không bị buộc lại, trước khi tiếng súng vang lên, khát vọng sống sót của bà đã khiến bà đứng dậy và bỏ chạy thật nhanh.

Thế mà bà thật sự không bị bắn trúng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận