Long Uy Chiến Thần


Lúc này Lê Vĩnh Thiên cảm thấy toát mồ hôi, anh vừa mới gặp lại mẹ, lập tức đã bị thúc giục sinh đứa nhỏ rồi.

Sau này cả ngày mẹ ở bên cạnh thúc giục chuyện này, anh muốn kéo dài cũng không kéo dài được nữa rồi.
Chu Nhược Mai cũng mặt đỏ tới mang tai rồi, lập tức nói sang chuyện khác: “Mẹ, chắc mẹ cũng đói rồi ạ, con đi nấu chút cơm cho mẹ nhé.”
Advertisement
“Không cần con phải nấu đâu, mẹ tự làm được rồi.” Lê Tuyết Tương nào dám để con dâu của mình nấu cơm cho mình chứ.

Con dâu của mình chính là cô chủ của nhà họ Chu đấy.
“Mẹ là bề trên, sao bọn con có thể để mẹ nấu cơm được ạ.

Con đi nấu cơm cho mọi người đây.” Chu Nhược Mai cũng không dám để mẹ của Lê Vĩnh Thiên đi nấu cơm đâu.

Advertisement
“Con là cô chủ lá ngọc cành vàng, vừa nhìn là biết không biết nấu cơm rồi.

Để mẹ làm cho, con nghỉ ngơi thật tốt đi, lát nữa cho con nếm thử tay nghề của mẹ.” Lê Tuyết Tương nói.
“Không được, mẹ vừa mới đến nhà chúng con, sao con có thể để mẹ đi nấu cơm chứ.

Mẹ nghỉ ngơi thật tốt đi ạ, để con đi nấu.” Mặc dù Chu Nhược Mai không quá thành thạo việc nấu cơm, nhưng để mẹ của Lê Vĩnh Thiên vừa mới đến đã đi nấu cơm, thật sự là không tốt.
“Hai mẹ con đừng tranh giành nhau nữa, đều nghỉ ngơi thật tốt đi.

Con đi nấu cơm.” Lê Vĩnh Thiên đột nhiên lên tiếng.
“Đường đường là hộ soái bảo vệ lại nấu cơm cho chúng tôi.

Chúng tôi tiêu hóa không nổi đâu à, vẫn nên để tôi đi nấu thôi.” Nguyễn Tú Hằng lập tức mở miệng trêu chọc.
“Nguyễn Tú Hằng, cô yên tĩnh một chút cho tôi, tiểu thuyết do cô viết nhớ phải truyền tải thêm một ít năng lượng tích cực, đừng có mà làm hư hỏng em gái của tôi.” Lê Vĩnh Thiên không bằng lòng nói.
“Tuân lệnh, tôi sẽ viết nhiều hơn một chút về lòng yêu nước.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Hừ, một cái tên sách sinh khỉ con thì có thể viết ra cái gì lòng yêu nước chứ.

Chỉ cần cô đừng phá hủy tam quan, tôi đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi.” Lê Vĩnh Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó đi vào phòng bếp nấu cơm.
Lê Tịnh Vi nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên đã đi vào phòng bếp rồi, nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra, lén lút lên mạng xem chương mới nhất của Nguyễn Tú Hằng vừa mới đăng lên.
….

Nhà họ Chu.
Thi thể của Chu Phi Dương đã được chuyển về đến trong nhà.

Người nhà họ Chu đều đắm chìm vào trong không khí bi thương.
Sau khi bà Chu ở bệnh viện tỉnh lại, mạnh mẽ yêu cầu đòi xuất viện.
Lúc trước bà ta chỉ là do nhất thời bi thương quá độ mới ngất đi, cơ thể cũng không có gì đáng ngại, bác sĩ đồng ý cho bà ta xuất viện.
Chu Thiệu Huy đón bà ta trở về trong nhà.
Mọi người nhà họ Chu nhìn thấy bà Chu trở về rồi, lại vang lên một trận khóc lớn đầy thê lương.
Bà Chu nhìn thấy thi thể của Chu Phi Dương, trong lòng lại dâng lên một trận đau thương tột độ.
“Mẹ, Phi Dương chết rồi, nhà họ Chu cũng tuyệt hậu rồi.” Kim Ngọc vừa khóc vừa nói.
“Lê Vĩnh Thiên lòng dạ độc ác, ý chí sắt đá, ngay cả em vợ của mình cũng không buông tha, cắt đứt hương khói của nhà họ Chu.

Nhà họ Chu chúng ta không đội trời chung với anh ta.” Ba Chu tràn đầy oán hận nói.
“Mẹ, chúng ta chỉ là một nhà họ Chu nho nhỏ, làm sao có thể đấu lại được với hộ soái bảo vệ như Lê Vĩnh Thiên chứ?” Chu Thế Huy nói.

“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Bây giờ anh ta hô mưa gọi gió, sau này chưa chắc vẫn còn có thể hung hăng càn quấy như vậy.

Sẽ có lúc anh ta mất hết khí phách, đến lúc đó chúng ta lại báo thù cũng không muộn.” Bà Chu lạnh lùng nói.
“Mẹ, chúng ta trước tiên đừng nói những điều này nữa.

Việc cấp bạch bây giờ là chuẩn bị hậu sự cho Phi Dương.” Chu Thế Huy vội vàng nói.
“Ừ, ngày mai nhà chúng ta bắt đầu dựng linh đường, lo liệu hậu sự cho Phi Dương.” Bà Chu nói.
“Vâng ạ, chúng ta có cần phải thông báo cho Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai tới không?” Chu Thế Huy hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận