“Mẹ, con người sẽ thay đổi.
Bây giờ là Chu Nhược Mai đã không còn là Chu Nhược Mai như trước nữa” Kim Ngọc nói.
“Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai, đôi cẩu nam nữ đó, nhà họ Chu của chúng ta không đội trời chung với họ!” Bà cụ Chu hung dữ nói.
…
Advertisement
Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai, Tiêu Tuyết Tương, Tiêu Tịnh Vi đang trò chuyện với Lại Nhi và Triệu Đình Vũ trong phường thì điện thoại di động của Lê Vĩnh Thiên đổ chuông.
Anh lấy điện thoại di động ra, thấy là cuộc gọi từ Long Cung gọi đến nên vội vàng trả lời.
Advertisement
“Hộ soái Lê, tôi là quốc vương Long Quốc.” Giọng nói của quốc vương Long Quốc truyền qua điện thoại.
Lê Vĩnh Thiên vội vàng đứng ngay tại chỗ một cách nghiêm trang nói: “Quốc vương Long Quốc, xin hãy chỉ thị!”
“Hộ soái Lê, Lang Quốc vừa ký vào thư đầu hàng, chúng ta có thể đưa quân đến Lang Quốc, xây dựng các căn cứ quân sự, thành lập liên minh chiến lược với Lang Quốc.” Quốc vương Long Quốc nói.
“Vậy thì tốt quá.
Chỉ cần có thể lập một liên minh chiến lược với Lang Quốc, cánh cổng phía tây của Long Quốc chúng ta sẽ không cần lo lắng nữa.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Đúng vậy.
Lần này có thể khiến cho Lang Quốc trực tiếp đầu hàng Đại Long Quốc của chúng ta.
Hổ soái là người có công lớn nhất!” Quốc vương Long Quốc nói.
“Quốc vương Long Quốc quá khen, đây đều là nhờ vào uy lực của quốc vương Long Quốc nên mới khiến họ khiếp sợ.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Hộ soái Lê, chúng ta đừng nói tâng bốc đối phương về nhau nữa.
Chúng ta hãy nói tới việc chính đi.
Anh cho rằng, chúng ta nên gửi những binh mã nào tới Lang Quốc? Và làm thế nào để xây dựng căn cứ của chúng ta ở Lang Quốc đây?”
“Quốc vương Long Quốc, vấn đề này cần phải được thảo luận về lâu dài và làm ra một kế hoạch tổng thể.
Thật sự chúng ta không thể xác định được trong thời gian ngắn thế này.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được rồi, trẫm quyết định ngày mai triệu tập ngũ đại hộ soái của Đại Long Quốc tập trung ở Long cung.
Nhằm bàn bạc kế hoạch gửi ra đại quân đánh dẹp nước địch và vấn đề đóng quân ở Lang Quốc.” Quốc vương Long Quốc nói.
“Quốc vương Long Quốc, sao lại gửi quân vội vàng như vậy!” Lê Vĩnh Thiên không ngờ rằng quốc vương Long Quốc vẫn khăng khăng muốn gửi quân với thái độ gấp gáp như vậy.
“Tất nhiên, trong lễ tuyên thệ của chúng tôi chỉ có thể cho phép Lang Quốc đầu hàng, còn bốn vương quốc kia khác không hề có động tĩnh.
Ta đã nói trong buổi lễ tuyên thệ rằng những ai xâm phạm Đại Long Quốc vĩ đại của ta sẽ bị trừng phạt.
Chúng ta phải báo thù cho các quân sĩ đã chết, nếu chúng ta không hành động gì, các nước đối phương sẽ cho rằng ta chỉ có sấm sét chứ không có mưa gió, chỉ mắng nhiếc thôi là xong chuyện.” Quốc vương Long Quốc nói.
“Quốc vương Long Quốc đã nói như thế, tôi cũng cho rằng nhất định phải làm như vậy mới được.” Lê Vĩnh Thiên cũng cảm thấy rằng vì quốc vương Long Quốc đã lên tiếng trước công chúng trong buổi tuyên thệ nhậm chức, nên ngài ấy nhất định phải hành động, nếu không sẽ bị người khác đánh giá thấp!
“Vậy thì mời Hộ soái Lê ngày mai đến Long Cung để thảo luận với các Hộ soái khác về kế hoạch lớn để đánh bại kẻ thù.” Quốc vương Long Quốc nói.
“Vâng!” Quốc vương Long Quốc có mệnh lệnh, Lê Vĩnh Thiên không dám không làm theo.
“Trẫm theo kế hoạch của ái khanh, ta đã phát biểu vô cùng độc đoán tại đại hội tuyên thệ.
Bây giờ khó mà đi leo xuống, cho nên ta nhất định phải hành động để cho kẻ địch biết sợ là gì!” Quốc vương Long Quốc nói.
“Mạc tướng đã hiểu.” Tất nhiên, Lê Vĩnh Thiên biết rằng mục đích của buổi lễ tuyên thệ này là để răn đe đất nước kẻ thù.
Nếu không thể khiến cho nước địch không đánh mà chịu thua thì chỉ có thể theo lệnh của quốc vương Long Quốc mà làm.
Đưa quân đi đóng đô.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Vĩnh Thiên nói: “Lại Nhi, Đình Vũ, tôi có chuyện phải đi trước, hẹn gặp lại lần sau.”
“Hộ soái, anh cứ làm việc của mình đi, không cần lo lắng cho tôi.” Lại Nhi nói.
“Đúng vậy, anh Hộ soái bảo vệ quốc gia số một của Đại Long Quốc.
Bận trăm ngàn việc quân như vậy, không cần ngày nào cũng tới gặp chúng tôi.” Triệu Đình Vũ nói.
“Vĩnh Thiên, tại sao lại vội vàng rời đi như thế?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Anh vừa nhận được một cuộc gọi từ quốc vương Long Quốc, có một việc đặc biệt quan trọng cần phải làm.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Nếu là thế, chúng ta hãy đi ngay bây giờ!” Chu Nhược Mai nói.
“Ừ, chúng bây giờ phải về ngay thôi.
Không thể trì hoãn con được.” Tiêu Tuyết Tương cũng nói.
“Vũ Ngọc canh giữ ở đây đã một ngày một đêm, chắc cô ấy rất mệt, đưa cô ấy về nhà chúng ta nghỉ ngơi đi!” Lê Vĩnh Thiên thấy Triệu Vũ Ngọc có vẻ mệt mỏi và phờ phạc, vì vậy anh muốn cô ấy nghỉ ngơi ở nhà riêng của mình.
“Tôi không đi được, nếu tôi đi thì ai sẽ chăm sóc cho anh trai và chị Lại Nhi của tôi!” Triệu Vũ Ngọc nói.
“Tôi sẽ sắp xếp để một người nào đó chăm sóc cho cả hai.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Anh định thu xếp ai để chăm sóc anh trai tôi và Lại Nhi?” Triệu Vũ Ngọc hỏi..