Lê Vĩnh Thiên nghe thấy Triệu Đình Vũ không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Triệu Đình Vũ cũng không phải người trong quân đội, cũng không phải nhân vật gì quan trọng, vì sao lại có thích khách đến ám sát anh ta?”
“Triệu Đình Vũ là con trai của môn chủ Ma Đao môn, những thích khách đó cũng là người trong võ lâm, bọn họ là người đã tiêu diệt Ma Đao môn.
Mà trong Ma Đao môn này, chỉ có Triệu Đình Vũ và em gái của anh ta trốn thoát.
Bọn người kia lại muốn diệt cỏ tận gốc cho nên mới truy sát đến tận chỗ này.” Trương Minh Nguyệt nói.
Advertisement
“Ma Đao môn là cái gì? Người trong võ lâm nào?” Trong đầu Lê Vĩnh Thiên chỉ có một làn sương, cho nên anh đã lên tiếng hỏi.
“Triệu Đình Vũ nói, trên thế gian này có rất nhiều môn phái ẩn thế, mà cũng có rất nhiều cao thủ võ lâm ở ẩn.” Trương Minh Nguyệt nói.
Advertisement
“Đến tận bây giờ mà vẫn có môn phái và cao thủ võ lâm ẩn thế sao?” Lê Vĩnh Thiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, xem ra, hiểu biết của chúng ta còn rất hạn hẹp.
Vậy mà chúng ta lại không biết trên thế gian còn có sự tồn tại của các cao thủ võ lâm.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Tên thích khác đến để ám sát Triệu Đình Vũ là người của môn phái nào?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Theo Triệu Đình Vũ nói, bọn họ là người của điện Thiên Càng.”Trương Minh Nguyệt nói.
“Điện Thiên Càng sao? Điện Thiên Càng là môn phái gì?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Điện Thiên Càng là một tổ chức thần bí, ngay cả Triệu Đình Vũ cũng không biết tổng bộ của bọn họ ở đâu.
Trước mắt, chúng tôi vẫn không biết chuyện này.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Vì sao điện Thiên Càng này lại phải tiêu diệt Ma Đao môn của Triệu Đình Vũ?” Lê Vĩnh Thiên lại hỏi.
“Trong những năm gần đây, điện Thiên Càng đã chiêu mộ được không ít những cao thủ tài giỏi trong võ lâm.
Chỉ cần không gia nhập vào điện Thiên Càng thì tất cả những người đó đều sẽ bị điện Thiên Càng diệt môn.
Điện Thiên Càng này chiêu mộ nhiều cao thủ tài giỏi như vậy, tôi cảm thấy có lẽ bọn họ đang ấp ủ một âm mưu động trời.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Nhất định phải điều tra cho rõ ràng.
Nhanh chóng tìm ra nơi ẩn náu của điện Thiên Càng.
Long quốc chúng ta tuyệt đối không cho phép loại tà môn ngoại đạo này tồn tại.
Nhất định không được để bọn họ gây ra sóng gió.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Rõ! Tôi chắc chắn sẽ điều tra ra manh mối.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Còn nữa, nhất định phải phái thật nhiều người đền bảo vệ anh em Triệu Đình Vũ cho tốt, không thể để bọn họ xảy ra chuyện được.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Tôi đã phái nhiều người đến bảo vệ bọn họ rồi.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Vậy thì tốt, nếu như không có chuyện gì khác, tôi còn phải đi họp.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được, tôi cũng không còn chuyện gì khác.
Hộ soái, anh mau đi họp đi.” Trương Minh Nguyệt cũng biết Lê Vĩnh Thiên sắp có cuộc họp cùng với năm Hộ soái, cho nên cô ta cũng không dám làm trì hoãn thời gian của anh.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Vĩnh Thiên lập tức đi vào Long cung để gặp Quốc vương của Long quốc.
Sau khi năm Hộ soái của Long quốc đã có mặt đầy đủ, Quốc vương của Long quốc lập tức cùng bọn họ tổ chức một cuộc họp cấp cao trong sự bí mật.
Trong những cuộc hội nghị như thế này này, chỉ có Quốc vương của Long quốc và năm Hộ soái, không có đại thần nào khác đến tham dự.
Năm vị Hộ soái lần lượt là Hộ soái bảo vệ thứ nhất kiêm Hộ soái Trấn Tây của Long quốc, Lê Vĩnh Thiên.
Tiếp theo là, Hộ soái Trần Trung, Lưu Du Thiên.
Kế tiếp là Hộ soái Trấn Đông, Bành Tuấn Vũ.
Sau đó là, Hộ soái Trấn Nam, Trần Kiệt.
Cuối cùng là Hộ soái Trấn Bắc Trương Lâm Lương.
Hội nghị lần này, Quốc vương của Long quốc gọi là Hội nghị Long Hổ.
Đây là một cuộc họp của một con rồng và năm con hổ!
“Các vị Hộ soái, lần này liên quân của năm nước đã tiến vào địa phần của Long quốc chúng ta.
Trước mặt, tuy quân địch đã bị chúng ta đánh lùi và trục xuất ra khỏi Long quốc nhưng bọn họ vẫn đang tiếp tục phát động cuộc chiến tranh xâm lượng và đã khiến cho Long quốc chúng ta tổn thất rất nhiều, không chỉ là về con người mà còn về kinh tế.
Trước mắt, mới chỉ có Lang quốc là đồng ý đầu hàng và khuất phục Long quốc chúng ta.
Bốn nước còn lại vẫn nhìn chằm chằm vào Long quốc chúng ta như cũ.
Các người cảm thấy, tiếp theo, Long quốc chúng ta nên làm như thế nào?” Quốc vương của Long quốc hỏi.
“Thưa quốc vương, mạt tương cho rằng, chúng ta nên thừa dịp mấy nước kẻ thù bị thua trận một cách thảm hại, khiến cho lòng quân bị dao động mà xuất binh thảo phạt bọn họ.
Sau đó, chúng ta sẽ đặt ra địa vị bá chủ của Long quốc.” Hộ soái Trấn Đông Bành Tuấn Vũ nói.
“Thưa quốc vương,Long chủ, mạt tương cũng cho rằng chúng ta nên xuất binh thảo phạt để tạo nên uy lực của Long quốc.
Đồng thời, bắt bọn họ phải trả một cái giá đắt.
Có như vậy, từ nay về sau, bọn họ chắc chắn sẽ không dám xâm phạm vào lãnh thổ Long quốc chúng ta nữa.” Hộ soái Trấn Bắc Trương Lâm Lương cũng nói.
“Thưa quốc vương, mục đích của chúng ta là, người không phạm ta, ta không phạm nhân.
Nhưng nếu người đã phạm ta, ta nhất định sẽ phạm người.
Bọn họ đã động đến chúng ta thì mạt tướng cho rằng chúng ta nhất định phải đánh trả.” Hộ soái Trấn Trung, Lưu Du Thiên cũng nói..