Long Uy Chiến Thần


“Con tra của môn chủ ma đao môn Triệu Đình Vũ và con gái Triệu Vũ Ngọc chạy thoát rồi, đao phổ của càn khôn thất đao có khi nào là bị hai người bọn họ lấy đi rồi không?” Ngụy Nghiêm nói.

Nghe thấy Ngụy Nghiêm nói vậy, Ngụy Nguyên Tùng đột nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Rất có khả năng này.


Advertisement
“Muốn ám sát Lê Vĩnh Thiên, buộc phải nắm chắc mười phần mới được.

Bằng không, chúng ta không thể hành động hấp tấp, kẻo bứt dây động rừng, sau này ra tay càng khó hơn.

” Ngụy Nghiêm nói.

Advertisement
“Thế thì con vẫn là cho người đi bắt hai anh em Triệu Đình Vũ kia về, ép bọn họ giao ra đao phổ của càn khôn thất đao!” Ngụy Nguyên Tùng nói.

“Người lần trước phái đi hành động thất bại, đã bứt dây động rừng rồi, bây giờ Lê Vĩnh Thiên chắc chắn đã cho người tăng cười bảo vệ hai anh em bọn họ rồi.

Chúng ta còn phái người qua đó nữa thì chính là tự chui đầu vào rọ.


Làm không tốt bị  bọn họ bắt sống ép nói ra bí mật của điện Thiên Cang, chúng ta sẽ gặp tai họa lớn.

” Ngụy Nghiêm ní.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Ngụy Nguyên Tùng hỏi.

“Bây giờ chúng ta không làm gì hết, trước tiên cứ án binh bất động, đợi đến thời điểm tốt nhất thì ra tay.

” Ngụy Nghiêm nói.


Ngày hôm sau, Lê Vĩnh Thiên và Hà Ngọc Vinh, Trương Minh Nguyệt lại đến phòng tác chiến.

Trương Minh Nguyệt đưa ra phương án chi tiết của hai kế hoạch chém đầu cho Lê Vĩnh Thiên xem.

Một bản là phương án hành động ám sát quốc vương nước Dẫn Dao, một bản là phương án ám sát quốc vương của Sư Quốc.

Lê Vĩnh Thiên xem xong, nói: “Hai phương án này đều vô cùng hoàn hảo, gần như là không chê vào đâu được, cứ theo phương án này thực hiện đi!”
“Vâng!” Trương Minh Nguyệt nói.


“Hà Ngọc Vinh, cô xem xem phương án này của cô có vấn đề gì không?” Lê Vĩnh Thiên đưa phương án ám sát quốc vương của Sư Quốc cho Hà Ngọc Vinh xem.

Hà Ngọc Vinh xem xong, cũng vô cùng hài lòng, nói: “Hộ sóa, bản phương án này vô cùng tốt, tôi nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.


“Tốt, chuyện kia không được chậm chễ, hai cô bây giờ liền xuất phát, theo phương án đi đến nước Dẫn Dao và Sư Quốc, thực thi kế hoạch chém đầu!” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Vâng!” Hà Ngọc Vinh và Trương Minh Nguyệt đồng thanh nói.

Lê Vĩnh Thiên biết Hà Ngọc Vinh và Trương Minh Nguyệt lần này đến Sư Quốc và nước Dẫn Dao thực hiện nhiệm vụ chém đầu là vô cùng nguy hiểm, và đầy biến động, bất kỳ một hành động nào xảy ra vấn đề, bọn họ đều có khả năng không thể trở về được.

Anh vô cùng không nỡ chính mình đưa Hà Ngọc Vinh và Trương Minh Nguyệt vào chỗ nguy hiểm.

“Hai người nhất định phải an toàn trở về, tôi ở Đà Lạt chờ hai người trở về!” Trước khi rời đi, Lê Vĩnh Thiên vẫn không nỡ nói.

“Hộ soái Lê yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh, trở về một cách an toàn!” Hà Ngọc Vinh nói.

“Hộ soái Lê anh không cần phải lo lắng, Trương Minh Nguyệt tôi ra tay trước nay chưa bao giờ thất bại.

Lần này, cũng nhất định có thể mã đáo thành công!” Trương Minh Nguyệt nói.

Hai người tuy miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng bọn họ đều biết, lần này đi là vô cùng nguy hiểm, là nhiệm vụ nguy hiểm nhất từ lúc bọn họ sinh ra đến giờ thực hiện, lần này có khả năng một đi không trở lại.

Bầu không khí bi tráng này, khiến người ta nhớ đến một câu thơ: Gió thổi vi vu, Dịch Thủy lạnh, tráng sĩ một đi không trở về!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận