“Vậy các người mau đến tiếp ứng cho cô ấy đi.” Hộ soái Lê nói.
Advertisement
“Vừa rồi tôi cũng đã thông báo với đội trưởng Hà, để cô ấy nhanh chóng đi đến địa điểm tiếp ứng.
Tuy nhiên, cô ấy nói hiện tại quân địch đã dùng cả trực thăng để truy bắt cô ấy.
Mà cô ấy lại không muốn liên lụy đến chúng tôi, cho nên cô ấy sẽ không đến.” Trương Anh Nguyên nói.
Hộ soái Lê nghe vậy thì lại tiếp tục giật mình.”
“Hộ soái Lê, nếu đội trưởng Hà không chịu đến đây thì chúng ta có nhất định phải đến tiếp ứng cho cô ấy hay không? Xin anh đưa ra chỉ thị.” Trương Anh Nguyên hỏi.
Advertisement
Lê Vĩnh Thiên suy nghĩ một chút rồi nói với giọng điệu có chút thương cảm: “Hiện tại, quân địch trong toàn thành đều đang truy đuổi Hà Ngọc Vinh.
Hơn nữa, bọn họ còn xuất động cả trực thăng, các người qua cũng không thể cứu được cô ấy.”
“Hộ soái Lê, hiện tại Hà Ngọc Vinh còn đang cùng quân địch đấu một trận chiến toàn máu, chẳng lẽ chúng ta cứ ở chỗ này mà trơ mắt nhìn.
Chúng ta cứ như vậy mà thấy chết không cứu sao?” Trương Anh Nguyên nói.
“Cho dù mấy người có qua đó thì mấy người cũng phải chết, cho nên không thể hy sinh một cách vô nghĩa như vậy được.” Tuy Lê Vĩnh Thiên cũng cảm thấy rất đau lòng cho Hà Ngọc Vinh nhưng anh là người đứng đầu cả mười nghìn quân, cho nên anh không thể chỉ vì cứu Hà Ngọc Vinh, mà để cho những người khác trong tổ đặc công Shadow phải hy sinh một cách vô ích được.
Bởi vì, anh biết trong một tình huống như vậy, gần như là sẽ không ai có thể cứu được Hà Ngọc Vinh.
“Hộ soái Lê, chúng tôi không sợ chết.
Vì thế, anh hãy mau chóng hạ lệnh để chúng tôi đi cứu đội trưởng Hà…” Trương Anh Nguyên rất muốn đi cứu Hà Ngọc Vinh, nhưng lại không dám tự tiện hành động.
Cho nên nhất định phải được Lê Vĩnh Thiên chấp thuận, cô ấy mới dám đi.
“Không được! Vất vả lắm các người mới có thể thành công ẩn núp ở nước địch, cho nên tôi không thể để các người hy sinh một cách vô ích được.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Hộ soái Lê, vừa rồi đội trưởng Hà cũng nói như vậy.” Trương Anh Nguyên cảm thấy có chút nghẹn ngào.
“Đội trưởng hà đã nói gì với cô?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Khi tôi bảo cô ấy nhanh chóng đến điểm tiếp ứng để chúng tôi đón cô ấy về nước thì cô ấy nói cô ấy đã không thể về được nữa rồi.
Cô ấy nói chúng tôi phải thật cẩn thận và nhất định phải ẩn núp ở chỗ tốt, tiếp tục cống hiến cho Long quốc.” Trương Anh Nguyên nói xong, cũng nhịn không được khóc nức nở.
Tuy rằng cô ấy là một đặc công của tổ đặc công Shadow, nhưng dù sao cô ấy cũng là một cô gái.
Vì thế, cô ấy cũng sẽ bị hành động vì nghĩa lớn của Hà Ngọc Vinh làm cho cảm động đến khóc.
Lê Vĩnh Thiên nghe xong, cũng cảm thấy vô cùng cảm động.
Tuy vậy, vì anh là người đứng đầu mười nghìn quân nên anh nhất định không thể vì chuyện này mà bật khóc được.
“Các người cứ theo dõi chặt chẽ tin tức Hà Ngọc Vinh Phiêu.
Nếu có tin tức của cô ấy thì lập tức báo cáo với tôi.
Chỉ cần cô ấy không chết, Lê Vĩnh Thiên tôi cũng sẽ không tiếc bất kỳ giá nào để cứu cô ấy ra và đón cô ấy về nước.” Lê Vĩnh Thiên nói với giọng điệu kiên định.
“Rõ!” Trương Anh Nguyên lập tức nhận mệnh lệnh.
…
Bên phía Hà Ngọc Vinh.
Sau khi Hà Ngọc Vinh nhảy khỏi,bởi vì tác dụng quán tính, cô ấy đã không ngừng lăn lộn trên mặt đất và đã bị trọng thương.
Nhảy từ trên xe đang chạy tốc độ cao, cho dù có là cao thủ, cũng sẽ bị thương.
Mà Hà Ngọc Vinh cũng không ngoại lệ.
Chiếc Ferrari của cô ấy và xe của đối phương đã phát nổ khi cô ấy đang nằm trên mặt đất.
Vì thế, cô ấy cũng không bị thương vì chuyện này.
Tuy nhiên, cô ấy đã bị trọng thương, cho nên vẫn bị tiếng nổ lớn làm cho ngất xỉu.
Sau khi vụ nổ lắng xuống, một số lượng lớn binh sĩ lính của quân địch đều đồng loạt nằm ngang dọc trên mặt đất.
Người thì bị thương, người thì chết, một số bị nổ tung đến mức khuôn mặt biến dạng, một số bị nổ đến đứt tay chân, một số thì đang gào thét như sói.
Những binh lính không bị thương nhìn thấy Hà Ngọc Vinh đang nằm không nhúc nhích trên mặt đất cách đó không xa thì lập tức giống như một đám sói xông lên một cách điên cuồng và chen chúc nhau.
Bởi vì hiện tại Hà Ngọc Vinh đã bị thương.
Hơn nữa cô ấy còn bị chấn động dẫn đến hôn mê, cho nên lúc này những binh lính của quân địch cũng không cần phải tốn nhiều công sức mà đã bắt được cô ấy.
Mặc dù cô ấy đã nghĩ thà chết cũng sẽ không làm tù bình, một lòng muốn tự sát và chết cùng với kẻ địch.
Nhưng đến cuối cùng, Hà Ngọc Vĩnh vẫn rơi vào tay quân địch.
Cô ấy đã bị bắt.
Sau khi quân địch bắt được Hà Ngọc Vinh đang hôn mê thì lập tức đưa cô ấy đi.
Bởi vì Hà Ngọc Vinh Phiêu dùng súng gi3t chết Quốc vương Sư quốc.
hơn nữa, còn khiến cho cả Sư quốc rơi vào tình trạng rối loạn và làm cho vô số binh lính của Sư quốc mất mạng,.
Vì thế, quân địch nhanh chóng công bố bên ngoài việc đã bắt được hung thủ bắn chết Quốc vương Sư quốc.
Nếu như không nhanh chóng công bố bên ngoài, thì những người ở bên ngoài sẽ cảm thấy quân đội của Sư quốc bọn họ không có năng lực.
Bởi vì Quốc vương Sư quốc đã chết, chư quân lập tức lên vị trí để chủ trì đại cục.
Quốc vương Sư quốc mới nhậm chức, việc đầu tiên ông ta làm chính là công bố với dân chúng Sư quốc chuyện sẽ công khai xử tử hung thủ đã giết Quốc vương Sư quốc Hà Ngọc Vinh vào ba ngày nữa để báo thù cho Quốc vương Sư quốc và các binh lính đã bị Hà Ngọc Vinh nổ chết..