Các loại pháo phản lực cũng cùng lúc phóng ra, còn có mười ngàn khẩu đại bác đồng loạt bắ n ra, tiếng gào thét xé không gian bay tới trận địa biên phòng của Sư quốc.
Trong lúc nhất thời, đủ loại đạn pháo bay đầy trời, chiếu sáng rực cả bầu trời đêm tối đen như mực.
Tuy rằng bên phía Sư quốc đã tiến hành ngăn chặn, nhưng tên lửa đạn đạo, đạn pháo vẫn không ngừng rơi vào trong trận địa.
Advertisement
“Bùm bùm bùm…”
Đủ loại tên lửa đạn đạo, đạn pháo đều dồn dập phát ra tiếng nổ mạnh ở trong trận địa quân địch, ánh lửa ngút trời, đạn nổ khiến cho phía quân địch người chết như ngả rạ.
Advertisement
Quân địch hoàn toàn không nghĩ tới Long quốc có thể nói đánh là đánh, nhanh như vậy đã khai chiến rồi.
Bọn họ vội vàng ứng chiến, hoàn toàn không kịp tổ chức một cuộc đánh trả hiệu quả.
Quan trọng nhất là bây giờ lãnh đạo cấp cao của bọn họ đều đang họp với quốc vương Sư quốc tân nhiệm ở thủ đô, chiến đấu hay là cầu hòa, lúc này vẫn còn chưa đưa ra được một kết quả rõ ràng.
….
Thủ đô Sư quốc.
Quốc vương Sư quốc tân nhiệm và nhóm lãnh đạo cấp cao của Sư quốc vẫn còn đang họp, đột nhiên nhận được tin tức Long quốc đã phát động tổng tiến công với Sư quốc, tất cả đều trở nên hoảng loạn rồi.
“Quốc vương Sư quốc, Long quốc đã khai chiến với chúng ta rồi, còn tiếp tục thảo luận như vậy, chúng ta có thảo luận đến trời sáng cũng sẽ không có kết quả đâu, mau chóng đưa ra quyết định thôi.” Một vị quan chức nói.
“Rốt cuộc là chiến hay hòa, chúng ta phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
Bằng không, binh lực của chúng ta cũng không biết nghênh chiến như thế nào.” Lại có một vị đại tướng sốt ruột lên tiếng.
“Long Quốc gần đây liên tục giành được thắng lợi lớn, tinh thần của chiến sĩ đang thịnh, khí thể không thể đỡ nổi, chúng ta vẫn nên mau chóng cầu hòa đi.” Một vị quan chức bắt đầu chủ trương cầu hòa.
“Sư quốc của chúng ta binh hùng tướng mạnh, vốn dĩ muốn thôn tính Long quốc, sao có thể cầu hòa với Long quốc chứ? Cầu hòa, có nghĩa là phải cắt đất, bồi thường chiến tranh.
Đây là chuyện vô cùng nhục nhã, chúng ta không thể cầu hòa.” Một vị đại tướng lên tiếng phản đối.
Bây giờ quốc vương Sư quốc tân nhiệm đã vô cùng hoang mang lo sợ, tâm tư rối loạn rồi.
Ông ta không muốn mình vừa mới nhậm chức một ngày, còn chưa làm quốc vương Sư quốc cho đã ghiền đã phải cầu hòa đâu.
Ông ta trời sinh cố chấp, vẫn muốn đánh một trận với Long quốc, hưởng thụ một chút quyền lực tối cao, điều binh khiển tướng ngoan cố chống lại một phen, xem xem kết quả thế nào rồi mới quyết định có muốn cầu hòa hay không.
“Ý của bản vương đã quyết, sẽ cùng quân địch Long quốc quyết một trận tử chiến.
Các vị lập tức người nào về vị trí của người đó, trở về ngăn địch.” Tân quốc vương của Sư quốc nói.
“Quốc vương Sư quốc, tuyệt đối không thể ạ.
Bây giờ các nước đồng minh của chúng ta, nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng, nước Dẫn Dao đều đang ngồi xem hổ đấu, ngồi yên không để ý đến chúng ta.
Lực lượng của một nước chúng ta sao có thể chống lại được với đội quân lớn mạnh của Long quốc chứ?” Một vị quan chức chủ trương cầu hòa nói.
“Quốc vương Sư quốc, Long quốc đã đưa ra điều kiện dùng năm mươi nghìn tù binh trao đổi lấy một mình Hà Ngọc Vinh.
Điều kiện tốt như vậy vì sao ngài không đồng ý chứ? Ngài khăng khăng làm theo ý mình, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, Sư quốc chúng ta sẽ vì sự cố chấp của ngài mà phải trả một cái giá vô cùng nghiêm trọng.” Lại thêm một quan chức chủ trương cầu hòa nói.
“Quốc vương Sư quốc, lần này Long quốc bổ nhiệm hộ soái bảo vệ bậc nhất của bọn họ làm phạt sư đại nguyên soái.
Lê Vĩnh Thiên bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó, sao chúng ta có thể chống lại một chiến thần Lê Vĩnh Thiên có một không hai này được. Nếu như chiến đấu một mất một còn với Long quốc, Sư quốc chúng ta sẽ lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, thậm chí nước mất nhà tan.” Một vị quan chức chủ trương cầu hòa khác nói.
Quốc vương Sư quốc tân nhiệm nhìn thấy mình cũng đã vỗ bàn đưa ra quyết định rồi, mà vẫn có nhiều quan chức phản đối như vậy, làm cho mình không có lấy một tí xíu uy nghiêm nào.
Nhất thời ông ta tức giận không thôi, hét lớn: “Không cần phải nói nữa.
Nếu ai còn dám phản đối quyết định của bản vương, thì chính là làm dao động lòng quân, chém đầu không tha.”
Nghe thấy quốc vương Sư quốc tân nhiệm nói như vậy, những quan chức phản đối xuất binh đánh trận đều không dám nhiều lời nữa.
Mặc dù danh tiếng của quốc vương Sư quốc tân nhiệm không cao lắm, nhưng dù sao ông ta cũng là người thừa kế quốc vương Sư quốc theo luật định, quyền hành quyết xử lý một vài quan chức vẫn có.
Tân quốc vương của Sư quốc nhìn thấy cả đám quan chức đều không dám nhiều lời nữa, trong lòng vô cùng hưởng thụ loại cảm giác sức mạnh tối cao này, lại nói tiếp: “Long quốc đã khai chiến với Sư quốc chúng ta, thời gian cấp bách, các vị lập tức trở về ứng chiến, nhất định phải ngăn cản quân địch Long quốc đuổi bọn họ ra khỏi biên giới, tuyệt đối không cho phép bọn họ bước vào Sư quốc ta nửa bước.”
“Vâng!” Các quan chức văn võ đồng loạt hô lên.
Tuy rằng rất nhiều tướng lĩnh đều không muốn đánh nhau với Lê Vĩnh Thiên, nhưng tân quốc vương của Sư quốc đã hạ mệnh lệnh rồi, bọn họ không thể không lập tức trở về nơi đóng quân của mình, nghênh chiến với đội quân lớn mạnh của Long quốc.
….
Long Quốc Bắc Cảnh.
Sau khi hỏa tiễn, đạn pháo của Long quốc tiến hành mấy trận hỏa lực bao phủ toàn bộ mặt trận biên phòng Sư quốc, trận địa quan trọng ở gần biên giới của quân địch cơ bản đã bị phá hủy rồi.
Lê Vĩnh Thiên đích thân đi tới tiền tuyến, nhìn thấy thời cơ đã đến, Kiếm thần Tiểu Lâu Thính Vũ cầm trong tay chỉ về phía trước, anh hét lớn một tiếng với toàn quân tướng sĩ: “Toàn quân ra trận.”.