Long Uy Chiến Thần


Chu Nhược Mai vẫn đang đứng trên chiếc bục phía sau cánh cửa lớn và chứng kiến tất cả những cảnh tượng đẫm máu này, cô đưa hai tay ôm miệng, đôi mắt đỏ lên ngấn nước, cả cơ thể run rẩy vì kinh hãi.
Lê Uy Long không hề muốn Chu Nhược Mai phải nhìn thấy một cảnh đáng sợ như vậy, nhưng hiện giờ tình thế bắt buộc, anh không còn lựa chọn nào khác, điều quan trọng nhất lúc này là phải diệt trừ kẻ thù trước, bảo vệ tính mạng cho Dư Hân!
Lê Uy Long của hiện giờ giống như một con sói đói vừa lao vào bầy cừu và chỉ trực chờ giết thịt chúng.
Chẳng mấy chốc, một phần ba đám côn đồ đã bị thủ tiêu dưới thanh kiếm giận dữ của anh.
Một cuộc phục kích tưởng chừng hoàn hảo giờ đây đã bị Lê Uy Long biến thành một cuộc thảm sát.

Trương gia và băng Hổ Báo hẳn là rất thất vọng.
Tuy nhiên, người của bang Hổ báo cũng rất ngoan cố, bọn chúng vẫn chưa chịu thua và cố gắng chống trả bằng cách nhặt những con dao rơi trên mặt đất để tấn công về phía Lê Uy Long.
Nhưng có vẻ bọn chúng đã không biết lượng sức mình, hơn hai trăm người tấn công bằng dao khi nãy đều đã bại dưới tay Lê Uy Long.


Vậy thì vài người còn lại có thể trở thành đối thủ của anh sao??
Về phần Lê Uy Long, lúc này dường như trong tiềm thức của anh không còn bất cứ gì khác ngoài chém giết, anh cứ say sưa vung kiếm khắp xung quanh, màu máu đỏ tung tóe khắp nơi, hòa vào màn mưa mù mịt, một mùi tanh nồng của thịt và máu len lỏi trong luồng không khí ngột ngạt.

Tất cả tạo thành một khung cảnh kinh dị, thảm khốc và đầy bi thương.
Chỉ với một thời gian ngắn, hơn một nửa số thành viên của băng Hổ Báo và Trương gia đã bị giết chết, số còn lại đều bị đả thương.
Thấy tình hình không ổn, Ngụy An Khánh buộc phải tự mình dùng súng bắn Lê Uy Long.

Trước tình huống này, Ngụy An Khánh chấp nhận hy sinh cả người của mình, miễn sao có thể giết được Lê Uy Long.

Hắn ta không có thời gian để suy nghĩ thêm nữa, chỉ cần Lê Uy Long chết là được!
“Pằng...Pằng............."
Có tiếng súng nổ vang lên.
"Á......"
Một vài thành viên của băng Hổ Báo bỗng ngã gục xuống đất.
Những người còn lại đều sửng sốt, tưởng rằng quân tiếp viện của Lê Uy Long đã đến, nên họ lập tức nhìn theo hướng phát ra tiếng súng.
Tuy nhiên, những người này chỉ thấy Ngụy An Khánh đang cầm súng đứng đó, nhìn chằm chằm về phía họ, miệng vẫn đang phì phèo hút thuốc!
Trong lòng mỗi người bất giác hiểu ra rằng chính gã thủ lĩnh này đã bắn họ!
Không ai có thể ngờ rằng chỉ vì muốn giết Lê Uy Long, vị thủ lĩnh mà họ vô cùng nể trọng đã muốn lấy chính họ làm vật hy sinh.
Ngay khi Ngụy An Khánh định bắn Vĩnh Thiên thêm lần nữa, anh đã phát hiện ra và lập tức đá một con rựa dưới đất về phía hắn!

Thấy một con dao rựa đang lao vun vút trong không trung và chuẩn bị bay về phía mình, Ngụy An Khánh kinh hãi trợn tròn mắt, đôi đồng tử như thể sắp rơi ra!
Trương Minh Thọ, người đang đứng bên cạnh Ngụy An Khánh lúc này, thấy hắn ta quá choáng váng không biết tự tránh đi, ông ta liền vội vàng đẩy hắn ra.
Ngụy An Khánh vừa bị đẩy ra thì con dao rựa đã bay sượt qua người hắn và Trương Minh Thọ, suýt soát đến nỗi đã kịp để lại trên gương mặt xấu xí của hắn một vết cứa nhỏ.
Thoát chết trong gang tấc, cả Ngụy An Khánh và Trương Minh Thọ đều thất kinh hồn vía và đổ mồ hôi đầm đìa.
Hai gã thủ lĩnh này đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong tích tắc, nhưng đâu phải có thể may mắn như thế mãi.

Bọn chúng tự cảm thấy rằng không nên nán lại đây lâu thêm nữa.
Sức mạnh của Lê Uy Long hoàn toàn vượt quá trí tưởng tượng của họ.

Còn ở đây thêm giây phút nào nữa thì nguy cơ bị giết lại càng cao.
Và thế là ngay sau đó hai kẻ hèn nhát vội vã bỏ chạy!
Dù sao thì cuộc phục kích này cũng đã thất bại rành rành, so với thể diện thì mạng sống vẫn quan trọng hơn.


Chạy ngay bây giờ thì có lẽ còn giữ được mạng.
Đám đàn em còn lại đang chiến đấu với Lê Uy Long thấy thủ lĩnh của mình đều đã bỏ chạy, chúng trở nên hoang mang vô cùng và chẳng bao lâu sau cũng co giò chạy tán loạn.
Lê Uy Long có sống hay là chết bọn chúng cũng không muốn quan tâm nữa.
Cuối cùng, tất cả bè lũ Trương gia và băng Hổ Báo đều đã đại bại.
Lê Uy Long cũng không để cho bọn chúng đi dễ dàng như vậy.

Để ngăn chúng quay lại, anh tiếp tục đá những con dao trên mặt đất về phía đám đông đang bỏ chạy tán loạn như một bầy vịt phía trước.
Vô số dao rựa bay đi vun vút như thể chúng được một vận động viên ném bằng tay thuận, lao thẳng về phía đám tàn quân của băng Hổ Báo và gia đình họ Trương.
"Á! Á! Á............."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận