“Bây giờ quân Trung Nguyên đang trong một trận chiến đẫm máu với hai trăm ngàn quân địch của Sư Quốc.
Thời gian gấp rút.
Chúng ta phải tiến vào Thủ đô của Sư Quốc càng nhanh càng tốt!” Lê Vĩnh Thiên nói với toàn quân binh.
“Vâng!” Cả quân đội đồng thanh kêu lên.
“Trận chiến này quyết định thắng bại của trận chiến dịch đánh Sư.
Chỉ cần chiếm được thủ đô của Sư Quốc, Sư Quốc sẽ như rắn mất đầu, nhất định sẽ quy hàng Long Quốc của chúng ta.
Trong trận chiến này, chỉ cho phép thắng, không được bại trận.” Lê Vĩnh Thiên còn nói thêm.
Advertisement
“Vâng!” Toàn quân đồng thanh một lần nữa.
“Đại quân xuất quân!” Lê Vĩnh Thiên biết thời gian rất gấp rút, cũng không muốn nói ra quá nhiều lời ướt át.
Advertisement
“Vâng!” Dũng sĩ, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng lập tức xuất phát.
Hà Ngọc Vinh đang được điều trị khi biết rằng Lê Vĩnh Thiên sẽ trực tiếp đánh chiếm thủ đô của Sư Quốc thì đã vô cùng hưng phấn
Bởi vì quân đội chuẩn bị điều động, quân y chỉ có thể điều trị cho Hà Ngọc Vinh trên xe.
“Mau băng bó vết thương cho tôi, để cho tôi còn có thể ra trận chiến đấu giết giặc!” Hà Ngọc Vinh lo lắng nói với bác sĩ điều trị cho cô.
“Đội trưởng Hà, cô bị thương quá nhiều, không thể ra chiến trường được nữa, chăm sóc vết thương cho tốt đi đã!” Một nữ quân y nói.
“Không được! Đội đặc nhiệm Phượng Hoàng cần tôi, họ không thể thiếu đội trường là tôi đây.
Tôi không thể vắng mặt trong trận chiến quan trọng quyết định vận mệnh của Long Quốc này được!” Hà Ngọc Vinh nói.
“Nhưng mà, cô vừa rồi ngay cả đi còn đi không được, Hộ Soái Lê còn phải ôm cô đi ra, cô làm sao còn có thể ra trận giết địch được chứ!” Nữ quân y nói.
“Vừa rồi không đi được, bây giờ các người điều trị xong rồi, tôi đã có thể đi lại được.” Hà Ngọc Vinh nói.
“Cho dù đi lại đường.
cũng không đi đánh trận được mà!” Nữ quân y nói.
“Cô không hiểu.
Tôi đã rất phấn khích khi nghe tin Hộ Soái Lê đã ra quyết định với nước địch.
Một khi tôi phấn khích, toàn thân tôi sẽ tràn đầy sức lực.
Bây giờ tôi không chỉ có thể đi bộ mà còn có thể chiến đấu.”Hà Ngọc Vinh nói.
“Được rồi, chúng ta trước hết hãy xử lý vết thương cho cô xong trước, sau đó băng bó cho cô.” Nữ quân y nói.
“Được, nhưng trước khi chuẩn bị đến thủ đô của nước địch, nhất định phải băng bó vết thương xong cho tôi.” Hà Ngọc Vinh nói.
“Không thành vấn đề.” Nữ quân y nói.
…
Đường hành quân của Lê Vĩnh Thiên, đã thoát khỏi trận chiến đẫm máu giữa quân đội Trung Nguyên và quân địch Sư Quốc.
Tránh được trận chiến này, và theo một con đường khác xông thẳng vào thủ đô của Sư Quốc.
Lúc này, vị quốc vương mới trị vì của Sư Quốc đang ở trong cung điện ảo tưởng rằng thấy quân tiếp viện mà ông ta mới cử đến và nhà tù Vây Ma nội ứng ngoại hợp, cùng nhau kết hợp tiêu diệt Lê Vĩnh Thiên.
Ông ta một mực chờ đợi tin tốt, chờ tin chiến thắng truyền đến.
Chỉ cần ông ta có năng lực ở trước nhà tù Vây Ma tiêu diệt được thủ lĩnh bất khả chiến bại của Long Quốc – Hộ Soái Lê – Lê Vĩnh Thiên.
Ông ta liền sẽ vang danh thiên hạ, thiết lập uy tín của quốc vương Sư Quốc chỉ trong một lần, ngồi an ổn trên vương vị của mình.
Đồng thời, Sư Quốc của ông ta còn có thể lật ngược tình thế trận chiến, chuyển bại thành thắng, và thậm chí là chinh phục Long quốc!
Tuy nhiên, ông ta vẫn đau khổ chờ đợi.
cũng không nghe thấy bất kỳ tin tức nào từ nhà tù Vây Ma.
Cuối cùng ông ta đứng không ngồi yên, đang định gọi điện hỏi thăm trận chiến thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Cuộc gọi đến từ hai trăm ngàn quân tiếp viện mà ông ta phái tới.
“Tình hình trận chiến bây giờ thế nào rồi? Đã quét sạch thủ hạ của Lê Vĩnh Thiên chưa?” Quốc vương Sư Quốc sốt ruột hỏi.
“Thưa quốc vương, không có, chúng tôi ở nửa đường đã gặp phải một cuộc tấn công dữ dội của quân đội của Long Quốc, chúng tôi không thể vượt qua để tiếp viện nhà tù Vây Ma được!” Vị tướng quân nói..