Biệt thự đồi Mây…
Cuối cùng Lê Uy Long và Chu Nhược Mai cũng về đến nhà.
Nguyễn Tú Cẩm kinh ngạc khi thấy cả hai đều ướt sũng.
"Hai người đã làm cái gì thế? Làm thế nào lại có thể bị ướt hết như thế này?" Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
Rõ ràng cô thấy Lê Uy Long đi ra ngoài với một con dao lớn.
Không phải anh ta vừa đi giết người trở về đấy chứ? Sao lại còn ướt sũng cùng với Chu Nhược Mai thế này?
"Không có gì." Lê Uy Long không muốn nói về những gì vừa xảy ra.
"Dư Hân, cậu vừa đi dạo dưới mưa cùng với Lê Uy Long đấy à? Thật là lãng mạn ghê!" Thấy Lê Uy Long thờ ơ, cô đành quay sang Chu Nhược Mai.
"Trời! Cậu có trí tưởng tượng thật là phong phú! Đi dạo cái gì, tớ vừa bị bắt cóc!" Chu Nhược Mai đành giải thích.
"Cái gì? Cậu bị bắt cóc?" Nguyễn Tú Cẩm kinh ngạc kêu lên.
"Đúng vậy!" Chu Nhược Mai nói.
"Kẻ nào bắt cóc cậu?" Nguyễn Tú Cẩm hỏi nhanh.
"Băng Hổ Báo và Trương gia đã bắt cóc tớ." Chu Nhược Mai trả lời.
"Thế … làm thế nào mà … cậu thoát được?" Nguyễn Tú Cẩm lắp bắp hỏi tiếp.
"Lê Uy Long đã cứu tớ." Chu Nhược Mai nhẹ giọng.
Câu trả lời của Chu Nhược Mai ngay lập tức tháo bỏ những thắc mắc trong lòng Nguyễn Tú Cẩm.
Ra là anh ta đã mang con dao lớn ra ngoài là để cứu cô bạn thân nhất của mình!
"Anh ta đã cứu cậu khỏi tay bọn chúng như thế nào?" Nguyễn Tú Cẩm háo hức hỏi, như không muốn bỏ lỡ một bộ phim li kì, gay cấn.
Chu Nhược Mai đại khái kể lại cho Nguyễn Tú Cẩm nghe về trận chiến long trời lở đất mà Lê Uy Long vừa mới trải qua để cứu cô ra.
Nguyễn Tú Cẩm như bị thôi miên khi nghe từng lời Chu Nhược Mai nói.
Cô biết Lê Uy Long vô cùng tài giỏi nhưng cô không ngờ từ tài giỏi bây giờ không đủ để miêu tả về anh ta nữa.
Anh ta thực sự phi thường khi chỉ bằng một cây dao lại có thể giết chết hàng trăm người và cứu Chu Nhược Mai ra khỏi làn mưa đạn.
Mặc dù Chu Nhược Mai chỉ kể lại ngắn gọn và không thực sự chi tiết, nhưng trí tưởng tượng của một nhà văn vô cùng có ích trong việc giúp Nguyễn Tú Cẩm bù lại những đoạn tóm tắt để có thể hình dung ra khung cảnh li kì và kịch tính của trận chiến.
Cô cảm thấy hơi hối hận.
Biết vậy cô đã bí mật đi theo Lê Uy Long để có thể chiêm ngưỡng phong thái phi phàm của người đàn ông đó.
Cô thậm chí còn tưởng tượng đến một ngày mình là người bị bắt cóc và rồi chính Lê Uy Long ra tay anh hùng cứu cô khỏi hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Anh ta thậm chí còn rất giống với nhân vật nam chính trong bộ tiểu thuyết của cô.
"Vĩnh Thiên, anh đã giết rất nhiều người, sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh chứ?" Lúc này, Chu Nhược Mai hỏi vẻ rất lo lắng.
"Không.
Là chính chúng đã có hành vi bắt cóc và tấn công tôi trước.
Tôi chỉ giết chúng để tự vệ, vì vậy sẽ không có chuyện gì có thể xảy ra được đâu." Lê Uy Long nói.
"Anh không biết đó thôi, gia đình họ Trương có mối quan hệ vô cùng thân thiết với Giám đốc công an thành phố Hoàng Minh Yên.
Tôi sợ hành động của anh vốn chỉ là hành động tự vệ nhưng bàn tay nhào nặn của họ lại biến nó thành tội giết người! Tôi… tôi thực sự lo lắng cho anh." Chu Nhược Mai nói.
"Đừng quên, tôi có công cứu ngài Minh Hải, người đứng đầu Chiến trường miền Nam.
Nếu họ dám bắt tôi, tôi sẽ nhờ Minh Hải giúp đỡ." Lê Uy Long phải vin tới cả Minh Hải để Chu Nhược Mai bớt lo lắng cho mình .
Nếu cảnh sát bắt anh ta, Lê Uy Long sẽ không tìm tới Minh Hải nhờ trợ giúp mà sẽ trực tiếp hạ lệnh cho lực lượng đóng bên ngoài thành phố giải quyết việc này!
"Minh Hải đã tổ chức đám cưới cho anh.
Nếu anh gặp bất trắc lần này, liệu ngài ấy có giúp anh nữa không?" Chu Nhược Mai hỏi lại.
"Em yên tâm.
Ơn cứu mạng đâu phải dễ dàng trả hết bằng một đám cưới như vậy được!" Lê Uy Long mỉm cười.
"Hy vọng điều đó là sự thật!" Chu Nhược Mai tạm yên tâm hơn khi nghe Lê Uy Long quả quyết.
"Em hãy đi tắm và thay quần áo đi kẻo bị cảm lạnh!" Nhìn cơ thể ướt sũng của Chu Nhược Mai, Vĩnh Thiên ân cần lo lắng.
"Được rồi, tôi sẽ đi tắm trước." Cơn ớn lạnh làm cô sởn cả gai ốc.
Nếu không phải nghe lời anh nhắc nhở chắc cô vẫn không nhớ ra rằng mình từ đầu tới chân đều ướt đẫm nước mưa.
Vì vậy cô về phòng để đi tắm.
Mỗi phòng trong biệt thự đều có phòng tắm riêng.
Lê Uy Long cũng vào phòng đi tắm.
Không ai còn ở lại nên Nguyễn Tú Cẩm cũng đành theo Chu Nhược Mai về phòng của hai cô.