Lúc này, ngày càng có nhiều tiếng bước chân chạy phía ngoài hành lang.
"Trời ơi! Một y tá đã bị một gã tù nhân bắt cóc!"
"Hai người bảo vệ bị hắn đâm chết rồi! Tôi thấy họ nằm trên mặt đất, máu chảy lênh láng khắp nơi! Thật kinh khủng!"
Họ vừa chạy vừa la hét.
Nghe mấy lời hốt hoảng rời rạc của những người phía bên ngoài, cuối cùng Lê Uy Long, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng nắm được sơ qua vụ việc.
Một gã tù nhân đã bắt một y tá trẻ làm con tin!
Nhiều người sợ hãi chạy trốn ra khỏi bệnh viện nhưng cũng lắm kẻ tò mò muốn qua xem chuyện gì đang xảy ra trong bệnh viện.
"Dư Hân, hay chúng ta cũng qua xem đi." Bản tính tò mò của một nữ nhà văn trỗi dậy, Nguyễn Tú Cẩm mạo hiểm đề nghị với Chu Nhược Mai.
"Đừng đi.
Chỗ đó nguy hiểm lắm." Dù cũng rất muốn xem, nhưng vừa trải qua một cơn thập tử nhất sinh nên Chu Nhược Mai nản lòng.
"Trời, cậu quên là chúng ta có một bậc thầy siêu đẳng như Lê Uy Long bên cạnh à? Cậu sợ cái gì?" Nguyễn Tú Cẩm nói.
Cảnh tù nhân bắt cóc con tin vốn chỉ được thấy trong phim, giờ lại đang diễn ra sống động ngay trước mắt thì cô làm sao có thể bỏ qua được chứ!
"Vĩnh Thiên, chúng tôi muốn đi xem.
Anh đồng ý chứ?" Chu Nhược Mai cũng muốn đi xem, vì vậy cô hỏi ý kiến của Lê Uy Long.
Nếu Lê Uy Long đi cùng, cô sẽ dám đi.
Nếu Lê Uy Long không đồng ý thì cô sẽ không đi.
"Nếu em muốn đi, thì tôi sẽ đi cùng em để xem thế nào!" Biết được tình hình lộn xộn đang diễn ra trong bệnh viện, anh cũng muốn tới xem sự việc.
Lê Uy Long không chỉ đơn thuần là muốn đi xem mà còn muốn tìm cơ hội giải cứu cô y tá.
Y bác sĩ trong bệnh viện là lực lượng quan trọng hàng đầu để cứu chữa bệnh nhân.
Vậy sao có thể khoanh tay ngồi yên, phớt lờ khi họ gặp chuyện nguy hiểm như thế?
"Được rồi, vậy đi nhanh lên!" Nguyễn Tú Cẩm không thể chờ đợi thêm phút nào nữa.
Cả ba ngay lập tức chạy tới hiện trường vụ việc.
Lúc tới gần hiện trường, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhận ra hành lang đang bị bít kín bởi rất nhiều người xem.
Họ không thể thấy gì bên trong được!
Lúc này, một giọng nói hung hăng vọng ra từ bên trong: "Nhanh lên! Chuẩn bị ngay cho tao một chiếc xe đầy xăng.
Nếu chậm trễ tao sẽ đâm chết nó!"
Không nghi ngờ gì, đây chắc chắn là yêu sách của tên tù nhân trốn trại.
Nghe tiếng gằn lên của gã, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm càng muốn nhìn vào bên trong hơn nữa.
"Nhiều người ở đây quá! Tớ không thấy gì hết cả.
Làm sao bây giờ?" Nguyễn Tú Cẩm hấp tấp nói.
"Vĩnh Thiên, nghĩ cách đi, chúng ta cùng vào xem." Chu Nhược Mai nói.
"Được rồi.
Đợi tôi một lát!" Lê Uy Long thấy tình hình bên trong có vẻ rất căng thẳng và nghiêm trọng.
Muốn cứu được người thì trước tiên anh phải đến được hiện trường.
Bản chất người lính trong Lê Uy Long không cho phép anh làm ngơ trước một sự việc như vậy.
Nhất là khi nếu có thể làm những việc tốt cho cộng đồng chắc chắn anh sẽ không bao giờ nề hà, từ chối.
"Nhiều người chặn phía trước như thế, anh định làm gì?" Nguyễn Tú Cẩm không tin rằng Lê Uy Long có thể đưa họ vào xem.
"À, cứ theo tôi."
Nói xong Lê Uy Long dùng cánh tay lực lưỡng gạt đám đông sang một bên và hét to: "Những ai không có phận sự ở đây hãy tránh ra! Không có gì để xem ở đây cả!"
Giọng Lê Uy Long sang sảng.
Những người vây quanh xem náo nhiệt lập tức nhường đường.