Sau khi trở về nhà, Ngụy Nghiêm liền gọi hai người con trai đến mật thất của mình để bàn cách đối phó với kẻ thù là Sư Quốc.
“khi Lê Vĩnh Thiên vừa mới bị bãi chức, thì Sư Quốc đã bắt đầu tập hợp quân đội ở biên giới phía bắc của tôi.
Chúng ta nên làm gì đay?” Ngụy Nghiêm hỏi hai đứa con trai của mình.
“Bố ơi, Đại Long Quốc của chúng ta có muôn vàn nhân tài, tướng mạo dũng mãnh như mây, ngoài Lê Vĩnh Thiên ra còn có tứ đại hộ soái khác.
Hộ soái nào cũng có thể đánh địch rút lui, chúng ta sợ gì chứ?” Con trai cả Ngụy Nguyên Trác nói.
Advertisement
“Đúng vậy, quân địch Sư Quốc lần trước đã bị Lê Vĩnh Thiên đánh cho không còn sinh khí, lại bị thương nặng.” Con trai thứ hai Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Sự thật từ lâu đã chứng minh rằng Lê Vĩnh Thiên có khả năng chiến đấu.
Không nghi ngờ gì nữa, Long Quốc có tứ đại hộ soái khác cũng không bằng một mình Lê Vĩnh Thiên.
Nếu lại khi chiến với Sư Quốc, bố sợ chúng ta sẽ thua.
Một khi bị đánh bại, chúng ta sẽ rất bị động.
Rất có thể sẽ không bảo vệ được vị trí của mình ở giang sơn Đại Long Quốc đâu.” Ngụy Nghiêm nói.
“Bố à, chỉ có một Sư Quốc thôi, Đại Long Quốc của chúng ta chắc chắn có thể xử lý được.
Chúng ta sẽ không bị Sư Quốc xóa sổ đâu?” Ngụy Nguyên Trác nói.
Advertisement
“Chỉ một nước Sư Quốc thì không khủng khiếp.
Sẽ thật kinh khủng nếu nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng, nước Dẫn Dao cùng nhau liên thủ với Sư Quốc tấn công Đại Long Quốc của chúng ta” Ngụy Nghiêm nói.
“Bố đã nói như vậy, nếu theo ý kiến của bố thì chúng ta phải làm thế nào?” Ngụy Nguyên Tùng hỏi.
“Chúng ta khó lắm mới nắm được quyền của Đại Long Quốc.
Chúng ta còn chưa được hưởng uy thế của Đại Long Quốc.
Việc chúng ta phải làm là giữ nguyên trạng hiện tại của Đại Long Quốc là được.” Ngụy Nghiêm nói.
“Làm sao nắm giữ hiện trạng của giang sơn Đại Long Quốc đây?” Ngụy Nguyên Trác hỏi.
“Nếu muốn nước Đại Long Quốc bình yên vô sự, chỉ có thể cùng Sư Quốc thương lượng con đường này.” Ngụy Nghiêm nói.
“Thảo luận hòa bình với Sư Quốc sao? Sư Quốc vốn là nước bại trận, nếu chúng ta đề nghị đàm phán hòa bình với Sư Quốc, thì Long Quốc của chúng ta có tứ đại hộ soái sẽ không chịu đâu!” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Nhưng, con lo lắng rằng thế lực của chúng ta vẫn chưa ổn định sau khi ngươi lên chức.
Chúng ta chủ trương thảo luận bá quan trong triều và tứ đại hộ soái.
E rằng họ sẽ tạo phản” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Chẳng phải chúng ta còn có thánh khẩu của quốc vương Long Quốc sao, bọn họ mà dám cãi lời à? Ngụy Nghiêm nói.
“Bố nói đúng.
Chỉ cần quốc vương Long Quốc bị thuạt cổ Hoặc làm cho nghe lời thì sẽ nói với bọn họ thôi.
Lúc ấy, tứ đại hộ soái cũng không dám trái lời” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Đúng vậy, bây giờ Lang Quốc ở phía tây đã đầu hàng.
Chỉ cần chúng ta đàm phán hòa bình với Sư Quốc thì không phải lo lắng về Đại Long Quốc ở phía bắc nữa.
Tới lúc đó, nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng và nước Dẫn Dao cũng không dám hành động ngang tàng với chúng ta nữa.” Ngụy Nghiêm nói.
“Vậy thì chúng tôi quyết định thảo luận hòa bình với Sư Quốc để gia đình họ Ngụy chúng ta tiếp tục tận hưởng vinh hoa tại Đại Long Quốc.” Ngụy Nguyên Trác nói.
Lúc này, Ngụy Nguyên Tùng nói: “Bố, bây giờ Vương bài sư đoàn của Lê Vĩnh Thiên đã được chuyển đến đất nước Lang Quốc.
Anh ta về cơ bản đã bị tước đi quyền lực.
Khi nào chúng ta có thể hành động chống lại Lê Vĩnh Thiên để thoát khỏi rắc rối này đây?”
“Bất cứ lúc nào cũng được.
Chuyện trừ khử Lê Vĩnh Thiên con cứ sắp xếp đi.” Ngụy Nghiêm nói.
“Vâng ạ, con sẽ lập tức phái điện Thiên Cang đi Đà Lạt ám sát Lê Vĩnh Thiên!” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Được rồi, nhưng để ám sát Lê Vĩnh Thiên cần phải giữ bí mật.
Đừng để thế giới bên ngoài biết chúng ta là chủ mưu đứng sau hậu trường, tránh những rắc rối không đáng có” Ngụy Nghiêm nói.
“Con biết rồi, con sẽ phát cao thủ của điện Thiên Cang giết hắn.
Thần không biết quỷ không hay.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Nếu được thì nhất định phải giết Lê Vĩnh Thiên trong một lần thôi.
Nếu lần đầu không thành công thì sau này muốn giết sẽ khó khăn hơn.
“Ngụy Nghiêm nói.
“Con hiểu rồi.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Con đinh sẽ phái thần đao giáo chủ Cầu Hạn mang theo Hắc Long Thôn Nguyệt đao tới Đà Lạt để giết Lê Vĩnh Thiên.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Hắc Long Thôn Nguyệt đao mặc dù rất lợi hại, nhưng vẫn đánh không lại đao phổ Bảy chiêu thức Càn Khôn của Lê Vĩnh Thiên.” Ngụy Nghiêm hỏi.
“Thần đao giáo chủ Cầu Hạn là một người am hiểu kiếm thuật của võ lâm.
Cho dù không dùng đao phổ Bảy chiêu thức Càn Khôn thì cũng có thể ám sát Lê Vĩnh Thiên bằng Hắc Long Thôn Nguyệt đao thôi.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Vậy tốt, để đảm bảo an toàn, hãy để Cầu Hạn dẫn thêm vài người đi!” Ngụy Nghiêm nói.
“Con sẽ thu xếp đi!” Ngụy Nguyên Tùng nói.
Sau đó, Ngụy Nguyên Tùng ngay lập tức liên lạc với thần đao giáo chủ Cầu Hạn.
Anh ta yêu cầu hắn đến thành phố Đà Lạt để chuẩn bị ám sát Lê Vĩnh Thiên.
Sau khi nhận được lệnh, thần đao giáo chủ Cầu Hạn ngay lập tức đưa một nhóm cao thủ của điện Thiên Cang bí mật đến thành phố Đà Lạt.
Sau khi vụ ám sát Lê Vĩnh Thiên được sắp xếp, Ngụy Nghiêm bắt đầu triệu tập các văn võ bá quan của Long Quốc đến Long Đô để bàn cách đối phó với kẻ thù Sư Quốc.
Trấn trung Hộ soái Lưu thiên Du, trấn đông Hộ soái Bàng Siêu Vũ, trấn nam Hộ soái Trần Kiện và trấn bắc Hộ soái Trương Lâm Lương cũng đều nhận được lệnh khẩn cấp đến Long Đô..