Tuy nhiên, sau khi đám đông người xem đều đã lùi lại, Ánh Hạ và Trịnh Kiến Sang rất ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông và hai phụ nữ trẻ vẫn đang đứng tại chỗ.
Người đàn ông ngoan cố đó là Lê Uy Long, và hai người phụ nữ đang đứng cạnh anh lúc này là Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm.
Mặc dù Dư Hân và Tú Hằng cũng không thích thú gì mấy cảnh bạo lực này và rất sợ hãi, nhưng họ không bỏ chạy mà lặng lẽ đứng nép sau lưng Lê Uy Long.
Mắt thấy Lưu Bảo Thục nhào tới, Lê Uy Long vung tay giáng một cú đấm nặng ngàn cân ngay giữa trán hắn ta.
"Á …" Lưu Bảo Thục hét lên và bay người về phía sau.
"Bang…" Lưng hắn đập vào tường phát ra một tiếng động lớn.
Rồi cả cơ thể hắn trượt từ bức tường xuống đất, máu nhuộm đỏ cả một khoảng tường.
Lúc này mặt hắn tái nhợt không còn chút khí huyết, nằm bẹp dúm một đống trên mặt đất như một con chó sắp chết, hoàn toàn không động đậy.
Liếc thấy nắm đấm của Lê Uy Long vung lên, đại ca của bang Hổ Báo đã nằm sõng soài trên mặt đất, Nguyễn Tú Cẩm sững sờ!
Cô thầm nghĩ, Lê Uy Long, kẻ luôn bị coi là vô tích sự, lại là một người đàn ông có nhiều bí mật đến thế.
Thật đáng tiếc khi Chu Nhược Mai không có mặt ở đây để có thể chứng kiến phong thái ngang tàng, anh dũng của chồng cô ấy.
Trong mắt nhiều người, lực lượng của bang Hổ Báo vô cùng đáng sợ, nhưng đối diện với Lê Uy Long, chúng dường như chỉ là một bầy sâu bọ, nhấc chân là đi tong cả lũ.
Khi mới biết tin ông Dương Văn Diệp bị giết bởi băng nhóm xã hội đen này, cô cho rằng Lê Uy Long không có hy vọng có thể trả thù cho bố.
Vậy mà cho đến thời điểm hiện tại, băng Hổ Báo, bóng ma ám ảnh bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình trong thành phố, đã nát như cám dưới gót chân của Lê Uy Long!
Lúc này, sự ngưỡng mộ của Lê Uy Long trong lòng cô dâng trào như một dòng sông.
Lê Uy Long không vội giết Lưu Bảo Thục, mà trước tiên cởi trói tay và chân cho Nguyễn Tú Cẩm.
"Lê Uy Long, anh đã giết rất nhiều người, liệu anh có sao không?" Nguyễn Tú Cẩm thở phào nhẹ nhõm và lo lắng hỏi.
"Không sao.
Những người này đều chết vì chống người thi hành công vụ.
Đặc vụ Thiên Thành đang thi hành nhiệm vụ vây bắt các băng đảng xã hội đen trong thành phố.
Ai dám hỏi?" Lê Uy Long nói.
"Vậy làm ơn hãy đưa tôi ra khỏi đây! Ở đây thật kinh khủng!" Nguyễn Tú Cẩm kinh hãi nhìn xác chết ở khắp mọi nơi, máu lan tới nhuộm đỏ cả chân cô.
Cô chỉ muốn rời khỏi địa ngục này ngay lập tức.
"Đừng vội, hãy chờ tôi xử lý tên cầm đầu Lưu Bảo Thục này đã." Lê Uy Long nói và quay sang Lưu Bảo Thục.
Lúc này, Lưu Bảo Thục bị thương nặng, nhưng vẫn còn ý thức.
Thấy Lê Uy Long đằng đằng sát khí tiến đến gần, hắn thều thào, yếu ớt van xin: "Đừng giết tôi, xin đừng giết tôi… Tôi không muốn chết."
"Vậy khi bố tao bị thương nặng, mày… chính mày đã giết ông bằng một nhát dao chí mạng, mày còn nhớ hay không? Mày không nhớ thì tao ở đây để nhắc cho mày nhớ! Không giết mày thì sao tao rửa sạch được mối thù này?" Lê Uy Long hét lớn và vung một nắm đấm hướng thẳng lồng ngực của hắn.
Như một tảng đá lớn đè xuống trái tim, Lưu Bảo Thục không thở được.
Hắn há hốc mồm:
"Ộc! Một ngụm máu phun ra từ miệng hắn.
Ngay khi Lê Uy Long muốn kết liễu cuộc đời của tên đại ca khét tiếng, Thiên Thành đột nhiên lên tiếng : "Anh Thiên, tay chân của hắn đang phục kích bên ngoài hành lang.
Chúng ta còn phải đưa đưa cô Tú Hằng đi qua nữa.
Nếu giết hắn ngay thì e rằng lợi bất cập hại!"
Lê Uy Long ngay lập tức tỉnh táo khi nghe lời nhắc nhở của Thiên Thành.
Nếu chỉ có anh ta và Thiên Thành lao ra, sẽ không thành vấn đề gì cả.
Nhưng nếu mang theo cả người phụ nữ này cùng đi lại vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì hành lang tối om mở ra từ mọi hướng, những họng súng của bang Hổ Báo chĩa đến từ khắp mọi nơi.
Nếu cùng một lúc chúng bóp cò thì anh rất khó để có thể đảm bảo an toàn cho Nguyễn Tú Cẩm.
Để rút lui và đảm bảo an toàn cho Nguyễn Tú Cẩm, chỉ có thể lấy Lưu Bảo Thục làm con tin!
Vì vậy, Lê Uy Long nới lỏng nắm tay và nói với Lưu Bảo Thục: "Mày may đấy.
Hôm nay tao sẽ bố thí cho mày thêm chút thời gian.
Bảy ngày sau, tao sẽ tổ chức một buổi lễ tưởng niệm lớn cho cha tao, đó sẽ là lúc tao lấy cái mạng chó của mày.
Không trễ một phút! "
"Trong vòng bảy ngày này, nếu Trương Minh Trí có tìm đến mày, thì chúng mày có cơ hội mà khóc cùng nhau rồi đó!"
Lê Uy Long một lần nữa nói với Lưu Bảo Thục những gì anh nói với gia đình họ Trương.
Sẽ quá dễ dàng cho hắn nếu hắn được chết bây giờ.
Cái giá ấy quá rẻ mạt so với nỗi đau mà hắn và đám lâu la đã gây ra cho anh.
Sẽ tốt hơn nhiều nếu hắn phải trải qua bảy ngày sống trong sợ hãi cho tới khi chực chờ miệng lỗ.
Rồi hẵng giết hắn sau cũng chưa muộn.
Lưu Bảo Thục nghe Lê Uy Long nói sẽ tha mạng cho mình, hắn mừng khôn xiết.
Hắn nghiến răng thầm nhủ: ‘Bang Hổ Báo sẽ không tha cho mày trong bảy ngày tới đâu, đừng vội mừng!’
"Thiên Thành, đưa tôi khẩu súng, anh hãy giữ lấy hắn." Lê Uy Long nói với Thiên Thành.
"Được!" Thiên Thành hiểu ý của Lê Uy Long, và ngay lập tức đưa cho Lê Uy Long khẩu súng trường tấn công đang cầm trong tay.