“Cậu chủ, nếu như cậu không tin thì có thể đến hỏi quốc vương Long quốc.” Khương Hạc nói.
“Hiện tại tôi chỉ là một dân thường, lấy tư cách gì mà gặp quốc vương Long quốc chứ? Rõ ràng ông biết tôi không thể gặp quốc vương, vì thế muốn tôi đi hỏi quốc vương chứ gì?” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Cậu chủ, tôi nói câu nào câu nấy cũng đều là sự thật cả.” Khương Hạc nói.
“Đừng gọi tôi là cậu chủ, tôi không phải là cậu chủ của các người!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Chỉ cần cậu đồng ý quay về nhà họ Long, cậu chính là cậu chủ của nhà họ Long, có không ngớt vinh hoa phú quý chờ cậu thừa hưởng.” Khương Hạc nói.
Advertisement
“Lê Vĩnh Thiên tôi từng là hộ soái bảo vệ hàng đầu của Long quốc, vinh hoa phú quý như nào mà tôi chưa hưởng thụ qua? Tôi không cần nhà họ Long, tôi tuyệt đối không bước vào nhà họ Long một bước!” Lê Vĩnh Thiên nói.
Lúc này, Long Chấn Tiêu nói với Lê Tuyết Tương: “Tuyết Tương, bà nghe tôi nói, kỳ thực tôi vẫn luôn yêu bà, năm đó đuổi hai mẹ con đi, thật sự là vì nhà họ Long phải đối mặt với tai họa ngập đầu…”
“Tôi không nghe, tôi không nghe!” Lê Tuyết Tương hai tay bịt tai lại, không muốn nghe Long Chấn Tiêu giải thích.
Long Chấn Tiêu nhìn thấy hành động này của Lê Tuyết Tương vẫn đáng yêu như năm nào, suýt chút không nhịn được cười.
Advertisement
Ông ta nói tiếp: “Hiện tại Vĩnh Thiên đã bị cách chức, rất nhiều người muốn giết nó, hoàn cảnh của nó rất nguy hiểm.
Bà và Vĩnh Thiên chỉ còn nước quay về nhà họ Long, thì sẽ không ai dám sát hại hai mẹ con bà nữa.”
Lê Tuyết Tương nghe Long Chấn Tiêu nói thế, bỗng chốc ngẩn người.
Vì bà ấy cảm thấy lần này lời Long Chấn Tiêu nói là sự thật, tối qua có một nhóm sát thủ đến vây giết con trai Lê Vĩnh Thiên của bà.
Tối qua tuy thoát nạn, nhưng bản thân ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối, chính bởi ‘minh thương dịch chắn, ám tên khó phòng’, lần sau chưa chắc có thể may mắn thoát nạn nữa.
Nếu quay về nhà họ Long, có sự bảo vệ của nhà họ Long, kẻ địch không dám xông vào nhà họ Long, hòng gi3t chết Lê Vĩnh Thiên nữa.
Long Chấn Tiêu biết Lê Vĩnh Thiên không đồng ý quay về nhà họ Long, vì thế ông ta mới ra tay với Lê Tuyết Tương.
Chỉ cần Lê Tuyết Tương đồng ý quay về nhà họ Long, thì Lê Vĩnh Thiên nhất định cũng sẽ theo mẹ quay về nhà họ Long.
“Tuyết Tương, từ sau khi bà rời đi, những năm này, tôi cũng không cưới thêm ai.
Tôi vẫn luôn đợi bà, tôi thật lòng yêu bà.
Vì sự an toàn của Vĩnh Thiên, xin bà theo tôi về nhà họ Long nhé!” Long Chấn Tiêu nói.
“Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là Tuyết Tương một cách thân mật như thế, nghe sến lắm!” Lê Tuyết Tương không cự tuyệt, cũng không đáp ứng, chỉ là chuyển đổi đề tài.
Nghĩ lại sự thê thảm khi bị đuổi khỏi nhà họ Long năm đó, trong lòng bà ấy vẫn rất tức giận, không dễ gì tha thứ cho Long Chấn Tiêu được.
“Long Chấn Tiêu, đừng hòng lợi dụng tôi để uy hiếp mẹ tôi!” Lê Vĩnh Thiên căm phẫn nói.
Tiếp đó, Lê Vĩnh Thiên nói với Lê Tuyết Tương: “Mẹ à, mẹ đừng nghe lời xằng bậy của ông ta.
Không ai có thể giết được con, con không cần sự bảo vệ của nhà họ Long!”
Đây vốn là nơi tổ chức tiệc mừng thọ của bà Chu, hiện tại bỗng trở thành nơi tranh chấp tình cảm giữa Long Chấn Tiêu, Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên.
Nhưng, những người có mặt tại đây đều không ai dám lên tiếng, càng không ai dám đuổi họ đi.
Vì, Long Chấn Tiêu là gia chủ của dòng tộc đẳng cấp nhất của thủ đô Long quốc!
Nghe nhiều về những đối thoại của Long Chấn Tiêu, Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên như vậy, những người có mặt về cơ bản đã có thể nắm rõ mối quan hệ giữa họ rồi.
Lê Tuyết Tương là vợ của Long Chấn Tiêu, Lê Vĩnh Thiên là con của Long Chấn Tiêu, chỉ là năm đó nhà họ Long đối mặt với nguy cơ to lớn, Long Chấn Tiêu vì muốn bảo vệ tính mạng của Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên, vì muốn giữ lại dòng máu cho nhà họ Long, nên đành lòng đuổi họ ra khỏi nhà họ Long.
Trước đây, không ai từng nghĩ đến, Lê Vĩnh Thiên từng bị người khác xem là đồ bỏ đi lại xuất thân từ dòng tộc đẳng cấp nhất, là cậu chủ lớn của nhà họ Long, con trai của Long Chấn Tiêu!
Thì ra Lê Vĩnh Thiên là đời sau của danh môn, khó trách sao anh có thể làm được hộ soái bảo vệ!
Thật là hổ phụ sinh hổ tử mà!
Sau khi nhà họ Chu nắm rõ mối quan hệ này, bỗng chốc nhìn Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên bằng một con mắt khác.
Người ta Lê Tuyết Tương là vợ của Long Chấn Tiêu, vả lại Long Chấn Tiêu còn yêu bà ấy như thế, chỉ cần bà ấy đồng ý quay về nhà họ Long, lập tức trở thành Long phu nhân cao quý ngay!
Và Lê Vĩnh Thiên, hiện tại tuy không còn là hộ soái bảo vệ nữa, nhưng chỉ cần anh nhận lại bố, quay về nhà họ Long, liền lập tức biến thân thành cậu chủ của nhà họ Long ngay!
Nhà họ Long, đó là sự tồn tại mà bao nhiêu dòng tộc khác cũng không dám trèo cao với tới nữa.
Cho dù là dòng tộc hàng đầu của Đà Lạt, trước mặt nhà họ Long, cũng chả là gì!
Nhà họ Chu trước đây có nằm mơ cũng không dám có quan hệ gì với nhà họ Long, chưa từng nghĩ có thể trèo cao đến thế!
Tuy nhiên, hiện tại họ lại có cơ hội với cao đến nhà họ Long!
Vì Chu Nhược Mai là vợ của Lê Vĩnh Thiên!
Đây là sự thật không thể chối cãi!
Chu Nhược Mai là người nhà họ Chu, kết hôn với cậu chủ Lê Vĩnh Thiên của nhà họ Long, nhà họ Chu và nhà họ Long đã là thông gia, là sui gia!
Có thể thông qua tầng lớp quan hệ này, với tay đến nhà họ Long, khiến nhà họ Chu một bước nhảy lên thành dòng tộc đẳng cấp!
Nghĩ thông mối quan hệ này, bà Chu liền đi về phía Long Chấn Tiêu.
Người nhà họ Chu thấy bà Chu đi về phía Long Chấn Tiêu, cũng đi theo qua đó.
Lúc này, đối thoại giữa Long Chấn Tiêu, Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên đã rơi vào cục diện bế tắc.
Lê Vĩnh Thiên kiên quyết không chịu quay về nhà họ Long, Long Chấn Tiêu cũng không biết nên nói gì nữa.
Ông ấy cũng biết, năm đó đuổi Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên ra khỏi nhà họ Long, đã làm tổn thương đến trái tim họ, hiện tại hai mẹ con oán hận bản thân cũng là điều vô cùng bình thường.
Đoạn ân oán tình sầu này, không thể nói hóa giải là có thể hóa giải được, cần phải tốn chút thời gian.
Vừa nãy Lê Tuyết Tương nghe những lời nói từ Long Chấn Tiêu, kỳ thực cũng có chút động lòng, nhưng Lê Vĩnh Thiên không chịu quay về, đương nhiên bà ấy cũng không thể quay về một mình được.
“Ngài Long, thật không ngờ, cháu rể hiền tài của tôi lại là cậu chủ nhà họ Long.” Lúc này, bà Chu đi đến trước mặt Long Chấn Tiêu, nở nụ cười tươi rói và nói.
Khách khứa có mặt tại đây, nghe thấy bà Chu nói thế đều nổi hết da gà.
Chẳng phải vừa rồi bà Chu còn mắng Lê Vĩnh Thiên và mẹ anh Lê Tuyết Tương sao? Còn muốn đuổi họ đi, bây giờ liền sửa lời, Lê Vĩnh Thiên trở thành cháu rể hiền tài của nhà bà ta rồi!.