“Long Chấn Tiêu nói Long Chủ cũng biết chuyện năm đó, bảo Lê Vĩnh Thiên cứ đi hỏi Long Chủ, ngài ấy có thể chứng minh năm đó thật sự có chuyện như thế xảy ra.
” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Xem ra chuyện này sợ rằng chỉ có Long Chủ và thái sư biết, thái sư đã sớm bị Long Chủ xử tử, hiện tại chỉ có mỗi mình Long Chủ có thể chứng minh chuyện này là thật.
” Ngụy Nghiêm nói.
“Nếu chuyện này chỉ có mỗi Long Chủ biết, vậy thì dễ làm.
” Ngụy Nghiêm nói.
Advertisement
“Bố, có phải người đã nghĩ ra biện pháp ngăn cản Long Chấn Tiêu và Lê Vĩnh Thiên làm hòa không?” Ngụy Nguyên Tùng hỏi.
“Đúng vậy, không phải Long Chấn Tiêu muốn Long Chủ chứng minh sao? Hiện tại Long Chủ đã bị chúng ta khống chế, bố có thể dùng độc khiến ông ta phủ nhận chuyện này, cứ như thế sẽ khiến Long Chấn Tiêu thành kẻ nói dối, làm tăng lên mâu thuẫn giữa hai bố con bọn họ!” Ngụy Nghiêm nói.
Advertisement
“Được! Một kế ly gián này của bố thật sự là quá khéo!” Ngụy Nguyên Tùng thở dài.
…
Lúc này, ở rừng cây nhỏ phía sau biệt thự ở núi Tinh Nguyệt.
Lê Vĩnh Thiên dựa theo kiếm phổ của “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” không ngừng luyện tập một chiêu Quét Sạch Ngàn Quân.
Chu Nhược Mai ở một bên quan sát, phát hiện có chỗ không đúng liền lập tức nói Lê Vĩnh Thiên sửa lại.
Một chiêu Quét Sạch Ngàn Quân này so với chiêu Kiếm Xuất Thần Diệt thì phức tạp hơn rất nhiều.
Bởi vì chiêu này cần vận dụng nguyên lý phối hợp tác chiến của hai con xe, một con pháo và một con ngựa trong cờ tướng.
Chiêu thứ ba Kiếm Xuất Thần Diệt chẳng qua chỉ vận dụng nguyên lý tác chiến của tổ hợp của một ngựa và một pháo, còn chiêu thứ tư chính là hai xe, một ngựa, một pháo.
Chiêu thứ tư mặc dù nhiều hơn chiêu thứ ba một con xe nhưng biến hóa trong đó lại rất nhiều khiến toàn bộ chiêu thức trở nên phức tạp hơn hẳn.
Lê Vĩnh Thiên luyện tập suốt một đêm, mệt mỏi đến nổi đầu đầy mồ hôi vẫn không có tiến triển gì.
“Vĩnh Thiên, anh không nên luyện quá mệt mỏi, tối nay hay là cứ dừng lại ở đây cái đã, đừng luyện nữa.
” Chu Nhược Mai nói.
“Không được! Anh luyện một đêm vẫn không có được bất cứ đột phá gì, anh phải nắm chắt thời gian luyện tập.
” Tiê Vĩnh Thiên nói.
“Dục tốc bất đạt, anh không cần phải nóng vội, cứ từ từ thôi, tối nay anh mới luyện chiêu thứ tư lần đầu, đâu thể có được đột phá nhanh như vậy được chứ!” Chu Nhược Mai nói.
Mà ngay lúc này, điện thoại di động của Lê Vĩnh Thiên để dưới đất đột nhiên vang lên.
Anh cầm điện thoại lên nhìn một cái thì thấy lại là Trương Minh Nguyệt gọi đến.
Lê Vĩnh Thiên vội vàng nghe: “Trễ như vậy còn gọi điện cho tôi là có chuyện gì sao?”
“Hộ soái, đã trễ thế này mà anh còn chưa ngủ à?” Trương Minh Nguyệt cũng rất ngượng ngùng khi phải gọi điện cho Lê Vĩnh Thiên trễ như thế này.
Nếu như không phải xảy ra chuyện vô cùng quan trọng, cô tuyệt đối sẽ không gọi cho Lê Vĩnh Thiên trễ như thế này.
“Cô hỏi câu này không phải đang nói nhảm sao? Tôi nếu đã ngủ rồi thì làm sao nghe điện thoại của cô được.
Có chuyện gì thì cô mau nói đi!” Lê Vĩnh Thiên nói.
Hiện tại Chu Nhược Mai đang đứng nghe ở ngay bên cạnh, Trương Minh Nguyệt lại gọi cho anh ngay đêm hôm khuya khoắt thế này, anh phải giả bộ hung dữ một chút.
Nếu không khiến cho Chu Nhược Mai nghĩ anh đêm hôm khuya khoắt lại đi nói chuyện phiếm với Trương Minh Nguyệt thì không tốt lắm.
Dù sao phụ nữ tương đối nhạy cảm, luôn có thể bắt bóng bắt gió, tin vào mấy điều không có căn cứ.
Mặc dù quan hệ của anh và Trương Minh Nguyệt vô cùng trong sạch nhưng đang ở ngay trước mặt vợ của mình, anh vẫn phải tránh hiềm nghi.
“Được, vậy tôi liền nỏi thẳng chuyện chính, tôi đã điều tra ra chuyện xảy ra ở Long Cung đêm đó!” Trương Minh Nguyệt cũng không muốn nói nhảm với Lê Vĩnh Thiên nên liền đi thẳng vào vấn đề chính.
Dù sao Lê Vĩnh Thiên là người đã có gia đình, nói không chừng vợ người ta còn đang đứng nghe ngay bên cạnh thì sao!
Lê Vĩnh Thiên nghe thế liền giật mình một cái, lo lắng hỏi: “Đêm đó trong Long Cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.