Long Uy Chiến Thần


“Tôi họ Tiêu, không phải họ Long, mấy người mau cút đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Advertisement
Lê Vĩnh Thiên nói xong, Tiểu Thính Vũ Lâu tỏa ra từng trận khí lạnh.

Khương Hà Bằng đứng mũi chịu sào nhận lấy từng trận rét buốt thấu xương.
Thấy mặt mày Khương Hà Bằng đau khổ, Long Chấn Tiêu đẩy ông ta qua một bên rồi nhìn Lê Vĩnh Thiên lạnh lùng nói: “Vĩnh Thiên, nếu như đánh bố mà con có thể hết giận, vậy thì đánh đi.”
Advertisement
Nói xong, Long Chấn Tiêu từ từ nhắm mắt lại.
“Long Chấn Tiêu, Vĩnh Thiên là tên để cho ông gọi hay sao, ông không cút đúng không, vậy đừng trách tôi!”
Lê Vĩnh Thiên nói xong, cầm kiếm chém về phía Long Chấn Tiêu, kiếm khí mạnh mẽ làm cho không khí ở hành lang lạnh đi, thổi bay quần áo của Long Chấn Tiêu.
Khương Hà Bằng thấy vậy lập tức dùng người ngăn trước mặt Long Chấn Tiêu, Lê Tuyết Tương sợ hãi hét lên, những người trong phòng cũng chạy ra.

Bọn họ nghĩ rằng Lê Vĩnh Thiên chỉ định hù dọa Long Chấn Tiêu thôi, không ngờ anh lại đánh thật.
Hét lên một tiếng, kiến khí mạnh mẽ chém tới đỉnh đầu của Long Chấn Tiêu, Khương Hà Bằng thấy thế liền đẩy Long Chấn Tiêu ra.

Lê Vĩnh Thiên không muốn đánh trúng Khương Hà Bằng, kiếm khí lướt qua cánh tay Khương Hà Bằng cắt đi một mảng tay áo lớn.
Một chiêu này của Lê Vĩnh Thiên dọa Long Chấn Tiêu sợ xanh mặt, không phải vì chiêu này của anh tuyệt diệu mà Long Chấn Tiêu không biết rằng Lê Vĩnh Thiên lại tuyệt tình đến vậy.
Tiểu Thính Vũ Lâu sắp đánh lên cánh tay của ông ta, nếu như không có Khương Hà Bằng liều chết bảo vệ, cho dù Long Chấn Tiêu không chết thì cánh tay này cũng coi như bỏ.
Long Chấn Tiêu xanh mặt nhìn chằm chằm cánh tay của mình, lúc này trong lòng ông ta còn đau đớn hơn vết thương trên cánh tay.

Ông ta không ngờ rằng Lê Vĩnh Thiên lại hận ông ta như vậy, thà rằng mang tiếng giết bố cũng không muốn gặp ông.
“Chấn Tiêu, ông không sao chứ.

Vĩnh Thiên, sao con lại kích động như vậy, ông ta… ông ta….”

Lê Tuyết Tương nhào tới trước mặt Long Chấn Tiêu, ân cần kiểm tra vết thương trên tay ông ta, quay đầu kêu Lê Tịnh Vi: “Nhanh, nhanh cầm vải qua đây để mẹ cầm máu.”
Trong lúc nguy hiểm mới thấy được chân tình, Long Chấn Tiêu thấy Lê Tuyết Tương quan tâm mình như vậy, trong lòng ông ta liều thấy dễ chịu hơn rất nhiều, ông ta nắm tay Lê Tuyết Tương, thâm tình nói: “Tuyết Tương, tôi không sao, chinh chiến nhiều năm như vậy vết thương này đã là gì”
“Ông đừng trách Vĩnh Thiên, trong lòng con nó còn hận tôi, ban đầu là tôi cùng con bị ông đuổi đi, sau này tôi lại bỏ rơi con, chúng ta thực sự là có lỗi với nó rất nhiều.”
Lê Tuyết Tương nói tới đây, không nhịn được khóc nhỏ.
“Tôi tại sao lại đi trách con, tôi cũng không hi vọng con có thể lập tức tha thứ cho tôi, nhưng tôi tin, rồi sẽ có một ngày con sẽ hiểu cho nỗi khổ trong lòng tôi, nhưng tôi sợ không sống mà đợi được đến ngày hôm đó, bà….”
Không đợi Long Chấn Thiên nói xong, Lê Tuyết tương liền che miệng ông ta lại, nhỏ giọng nói: “Không được nói lời không may mắn.”
Lúc này, Long Chấn Thiên bất chợt cảm thấy mình đang quay về lúc yêu đương nồng nhiệt với Lê Tuyết Tương.

Lúc đó nếu như ông ta nói mấy câu không may mắn, Lê Tuyết Tương liền dùng bàn tay ấm áp nhỏ bé của mình che miệng ông ta, cẩn thận không cho ông ta nói ra.
Long Chấn Tiêu vô cùng cảm động nắm tay Lê Tuyết Tương, Lê Tuyết Tương liền đỏ mặt.

Trước mặt các con lại thân mật cùng Long Chấn Tiêu, bà ấy cảm thấy ngại vô cùng, bà ấy vội vàng rút tay trở về.
“Hay là ông về trước đi, ông còn ở lại đây Vĩnh Thiên nhất định sẽ bực mình.” Lê Tuyết Tương vừa nói xong liền đẩy Long Chấn Tiêu ra ngoài cửa.

Long Chấn Tiêu khoát tay, cùng với Khương Hà Bằng quay người rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận