Khi Chu Nhược Mai, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm đến chỗ chiếc xe quân sự, Ánh Hạ đã được các nữ quân y băng bó xong các vết thương.
Ngoại trừ cú đánh mạnh vào đầu, các vết thương khác trên cơ thể Ánh Hạ đều là những thương tổn phần mềm, không có gì đáng ngại.
Tuy nhiên bị mất máu quá nhiều nên cơ thể cô còn yếu.
"Đội trưởng Ánh Hạ.
Cô thực sự vô cùng can đảm! Chúng tôi không biết nói gì để cảm ơn cô vì đã dũng cảm cứu chúng tôi như thế!" Chu Nhược Mai nói một cách chân thành, mắt rưng rưng lệ.
"Không có gì.
Bảo vệ mọi người cũng là nhiệm vụ của tôi." Ánh Hạ nói.
"Đại úy Ánh Hạ.
Cô là nữ cảnh sát đẹp nhất, giỏi nhất và dũng cảm nhất tôi từng thấy! Cảnh mình cô khổ chiến với cả ngàn người vừa nãy thật sự là vô song!"
Nguyễn Tú Cẩm thốt lên.
Là một tiểu thuyết gia nên cô biết cách ăn nói hơn hẳn Chu Nhược Mai.
Tuy nhiên mọi lời của cô nói với Ánh Hạ đều rất chân thành.
"Cảm ơn!" Ánh Hạ khiêm tốn nói.
"Đội trưởng Ánh Hạ, nếu không phải lúc nãy cô đã đến kịp thì chúng tôi sẽ không biết đã thê thảm tới mức nào.
Cảm ơn cô rất nhiều!" Ngô Vy cũng nói.
"Các cô không cần phải cảm thấy áy náy hay biết ơn như thế.
Các cô bị bắt đi như thế, bản thân tôi là một cảnh sát, dĩ nhiên là tôi phải đến cứu mọi người rồi." Ánh Hạ hết sức khiêm nhường.
"Những vết thương của cô giờ thế nào?" Chu Nhược Mai lo lắng.
"Không sao đâu.
Chỉ là chấn thương ngoài da thôi." Ánh Hạ khoát tay.
"Trời! Nhìn cả người cô toàn máu là máu, chúng tôi sợ chết khiếp!" Chu Nhược Mai kêu lên.
...
Trong lúc mấy người phụ nữ trò chuyện với nhau, Lê Uy Long cũng đang điều trị vết thương trong một chiếc xe khác.
Trình độ của các bác sĩ quân đội này cao hơn nhiều so với các bác sĩ trong bệnh viện, các loại thuốc họ sử dụng cũng là những loại tốt nhất.
Chốc lát sau, vết thương của Lê Uy Long đã được cầm máu và băng bó xong xuôi.
Anh đến chỗ các cô gái và bảo:
"Bây giờ không còn sớm nữa.
Chúng ta hãy về thôi!"
"Được.
Nhưng giờ không có xe hơi, làm sao chúng ta có thể về đây?" Chu Nhược Mai nhìn ra bên ngoài lo lắng.
Lê Uy Long định phái một chiếc xe bọc thép để đưa mọi người về nhưng chợt cảm thấy quá phô trương nên anh nói với Ánh Hạ:
"Đội trưởng Ánh Hạ.
Cô có thể cho chúng tôi về bằng xe của cô không?"
"Tất nhiên là được.
Nhưng tôi đang bị thương thế này, tôi không thể lái xe." Ánh Hạ giơ cánh tay băng trắng lên nói.
"Tất nhiên cô không cần lái xe.
Để tôi lái." Lê Uy Long nói.
"Cũng được.
Vậy anh xem có thể nhờ ai đó giúp lật xe của tôi lên xem nó có còn chạy được nữa không đã." Ánh Hạ chỉ về phía chiếc xe mà lúc nãy đã bị đám đông hò nhau lật xuống.
"Không thành vấn đề.
Các cô đợi ở đây một lát, tôi sẽ nhờ người ngay." Lê Uy Long nói xong liền quay người đi về phía Thiên Thành.
Chu Nhược Mai, Ánh Hạ, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm đứng đợi tại chỗ.
"Cậu giúp tôi lật chiếc xe đó lại." Lê Uy Long chỉ vào chiếc xe bị lật của Ánh Hạ và nói với Thiên Thành.
"Được, anh Thiên!" Thiên Thành ngay lập tức bước tới chiếc xe, dùng hai tay đỡ lấy và đẩy mạnh.
Chiếc xe được lật lại ngay lập tức!
Chu Nhược Mai, Ánh Hạ, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm sững người!
"Thiên Thành này có một sức khỏe phi thường như thế, mà anh ta lại có thể là một chiến binh giả được sao?" Ánh Hạ nghi ngờ nói.
"Tôi thì cho chuyện người ta nói là thật! Vì nếu anh ta là một vị tướng thực sự của quân đội Đại Long sao lại có thể tuân lệnh chồng tôi răm rắp như thế được?" Chu Nhược Mai ngẫm nghĩ.
"Biết đâu cấp bậc của chồng cô lại cao hơn Thiên Thành." Ánh Hạ suy đoán.
"Sao? Ý cô là chồng tôi có thể là cấp trên của Thiên Thành sao?" Chu Nhược Mai vô cùng ngạc nhiên.
"Tôi không biết! Tôi chỉ đoán thôi." Ánh Hạ ngập ngừng nói.
...
Lưu Bảo Kim thấy Lê Uy Long yêu cầu Thiên Thành lật xe của Ánh Hạ lên, ông ta liền bước tới và hỏi: "Soái tướng, anh có quay về luôn không?"