"Hy vọng mọi chuyện đúng như những gì ông nói, họ sẽ không dám sử dụng vũ lực ở đây." Trương Minh Thành lo sợ nói.
"Đừng lo lắng, ở đây một gian tôi đã đủ hiểu phong cách chiến đấu của đất nước này rồi! Họ chắc chắn sẽ không dám đâu.
Bây giờ tôi sẽ đi xuống và đuổi họ đi.
Ông cứ đợi tôi ở đây!", Chủ tịch lãnh sự quán nói.
Dứt lời, ông ta cùng với một nhóm bảo vệ đi xuống cầu thang.
Khi vừa bước xuống lối vào của tòa nhà, chủ tịch lãnh sự quán bỗng hét lên: "Các anh đang la hét gì ở đây vào giữa đêm hôm thế này hả? Mau đi đi, để ảnh hưởng đến người dân xung quanh đây thì không tốt đâu!”
Lúc này, Mạc Tuấn, sĩ quan chỉ huy của sư đoàn tinh nhuệ này, bước tới và nói: "Tên phản tặc Trương Minh Thành hiện đang trốn tại chỗ của ông, đề nghị ông hãy nhanh chóng giao nộp hắn ta ra đây!"
“Trương Minh Thành một khi đã vào trong đại sứ quán Đông quốc này, có nghĩa ông ta đã trở thành một người dân của Đông quốc.
Tôi không thể trả ông ta cho các người.
Hãy nhanh chóng rút quân về đi!"
"Tôi được lệnh phải bắt giữ kẻ phản bội Trương Minh Thành.
Chúng tôi sẽ không bao giờ rút cho đến khi bắt được ông ta!" Mạc Tuấn cương quyết nói.
"Được thôi! Nếu vậy thì mấy người cứ tiếp tục hò hét ở đây, tôi sẽ không quan tâm nữa, muốn làm gì thì làm!" Dứt lời, chủ tịch lãnh sự quán vội quay lưng lại và bước vào bên trong.
"Mau dừng lại cho tôi!" Mạc Tuấn đột nhiên hét lên.
Chủ tịch đại sứ quán Đông quốc đột nhiên nghe thấy tiếng hét giận dữ này thì có phần hơi hoang mang.
Ông ta liền quay lại và nói một cách giận dữ: "Cậu hét lên làm gì? Tôi đã nói sẽ không giao nộp Trương Minh Thành, cậu có thể làm gì tôi chứ? Thay vì cứ ở đây hét đến khản cổ, tôi khuyên mấy cậu nên trở về nhà ngủ một giấc cho tỉnh táo lại đi!"
"Tôi không muốn nói những chuyện vô nghĩa với ông! Nếu ông không ngoan ngoãn giao người ra đây, chúng tôi sẽ lập tức xông vào bắt giữ cả ông và hắn ta!" Mạc Tuấn tức giận nói.
“Có giỏi thì cứ việc, đây là đại sứ quán Đông quốc đấy.
Dù cậu có một trăm lá gan cũng không dám xông vào! Nếu vì chuyện này mà cuộc chiến tranh giữa hai nước nổ ra, cậu có thể chịu trách nhiệm này không?" .
"Được rồi! Cứ chờ mà xem!" Mạc Tuấn không ngờ chủ tịch đại sứ quán của Đông quốc lại kiêu ngạo đến như vậy.
Qủa thực anh không dám lao vào lãnh sự quán này khi chưa nhận được lệnh rõ ràng, vì vậy anh phải báo cáo lại tình hình cho Minh Hải.
Minh Hải sau khi nghe thông báo phía lãnh sự quán Đông quốc không chịu giao người, anh ta cũng không dám mạo hiểm đưa ra bất kỳ quyết định nào khác, chỉ còn cách gọi lại cho Lê Uy Long báo các sự việc.
Lúc này, Lê Uy Long đang chuẩn bị ngủ tiếp, anh không ngờ Minh Hải đã gọi lại ngay, liền bắt máy và hỏi: "Tình hình thế nào rồi? Có bắt được hắn không?"
"Lê Soái, chúng tôi vẫn chưa bắt được hắn.
Có vài chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra." Minh Hải nói.
"Chuyện ngoài ý muốn là chuyện gì?" Lê Uy Long lo lắng hỏi.
"Sư đoàn tác chiến của chúng ta đã bao vây toàn bộ khu vực xung quanh đại sứ quán Đông quốc, nhưng người đại diện lãnh sự quán vẫn từ chối giao nộp Trương Minh Thành." Minh Hải nói với vẻ căng thẳng.
"Người đại diện lãnh sự quán đó đối mặt với cả quân đoàn hùng hậu của chúng ta mà vẫn cố bảo vệ Trương Minh Thành ư?" Lê Uy Long hỏi lại.
"Vâng.
Chúng tôi cũng tình cờ phát hiện ra Trương Minh Thành này đã mang một số thông tin tuyệt mật cấp quốc gia tới đây, hẳn là để trao cho người Đông quốc.
Có lẽ chính vì muốn có được những thông tin tuyệt mật này nên phía lãnh sự quán mới khăng khăng bảo vệ ông ta." Minh Hải nói.
"Trương Minh Thành này thực sự muốn làm loạn rồi.
Anh nhất định phải bắt được ông ta, tuyệt đối không được để những thông tin quan trọng đó rơi vào tay người Đông quốc, nếu không điều đó sẽ gây tổn hại lớn cho nước ta!" Lê Uy Long nói.
Chuyện đã đến nước này, Trương Minh Thành kia không còn là kẻ thù của riêng anh nữa, mà đã trở thành kẻ thù của toàn quốc gia!
"Vấn đề là, bây giờ ông ta đã vào được trong đại sứ quán, đại diện lãnh sự quán thì không chỉ từ chối giao người mà còn khiêu khích các binh sĩ của chúng ta, nói rằng chúng ta không có gan dám xông vào bắt người." Minh Hải nói tiếp.
"Hoang đường! Một người đại diện lãnh sự quán nhỏ bé mà lại dám kiêu ngạo như vậy sao?" Lê Uy Long đột nhiên trở nên tức giận.
"Phải! Ông ta còn nói, thay vì cứ hô hào ở bên ngoài, chúng ta nên bỏ cuộc và trở về nhà ngủ một giấc cho tỉnh ngộ ra.
Đây thực sự là quá khinh miệt, quá coi thường chúng ta mà!" Minh Hải cũng nói với vẻ hậm hực.
"Được lắm, như vậy đi! Hãy yêu cầu lãnh sự quán giao nộp Trương Minh Thành trong vòng ba phút! Nếu sau ba phút mà họ vẫn không giao người, hãy cứ để binh lính xông vào bắt giữ tất cả! Nếu chúng dám phản kháng, cho phép lính của chúng ta đàn áp! Trong trường hợp bất khả kháng thì cứ giết chúng luôn cũng được!!" Lê Uy Long nói một cách độc đoán.
"Lê Soái, chuyện này không đơn giản đâu, anh có muốn hỏi ý kiến của Đại tướng trước không?" Minh Hải lo lắng nhắc nhở.
"Đây chỉ là một chuyện nhỏ, làm sao tôi có thể vì chuyện này mà làm phiền Đại tướng vào giữa lúc đêm hôm như vậy? Trương Minh Thành dám mang thông tin tối mật quốc gia cho kẻ thù.
Tình hình vô cùng cấp bách.
Hắn ta nên bị bắt giữ ngay lập tức.
Nếu có chuyện gì không hay xảy ra, cứ để tôi nhận lấy mọi trách nhiệm!" Lê Uy Long quả quyết nói.
"Vâng, tôi hiểu rồi!" Minh Hải nhận lệnh.
Anh ta cũng cảm thấy rằng quyết định của Lê Uy Long là đúng đắn.
Việc Trương Minh Thành định đưa những thông tin tuyệt mật của quốc gia cho kẻ thù không phải là chuyện nhỏ, bằng mọi giá phải bắt giữ ông ta, bảo toàn bí mật cho đất nước.
Nếu không, nó sẽ gây ra những hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Do đó, Minh Hải ngay lập tức truyền đạt lại lệnh của Lê Uy Long cho chỉ huy Mạc Tuấn để anh ta có thể nhanh chóng ra tay.