Ông ta ngã lăn xuống sàn và bị giẫm đạp lên bởi đội quân đang xông lên ồ ạt.
Trương Minh Thành thấy Mạc Tuấn dẫn theo quân tràn lên lầu liền biết rằng khó lòng chạy thoát đi đâu được nữa.
Hoảng sợ, ông ta muốn tìm một nơi để trốn.
Tuy nhiên, khi đang còn loay hoay tìm chỗ nấp thì Mạc Tuấn cùng đội quân đã xông tới sát sau lưng.
"Bắt kẻ phản bội Trương Minh Thành này!" Mạc Tuấn thét to ra lệnh.
Những người lính lao tới, xô ngã Trương Minh Thành xuống đất và trói hắn ta lại.
Mặt hắn xám ngoét như tro, đành nằm im cam chịu.
Hắn không bao giờ dám nghĩ tới đám quân sĩ Long Quốc này lại dám ngang nhiên xông thẳng vào Lãnh sự quán Đông Quốc như bây giờ!
Hắn ta bị đội quân của Mạc Tuấn giải đi ngay lập tức! Đám bảo vệ và viên Tổng lãnh sự cúi đầu nhìn đoàn quân đi qua mà không dám ho he một tiếng.
Sau khi hộ tống Trương Minh Thành lên xe, Mạc Tuấn không chậm trễ dẫn đầu đoàn binh rút khỏi Lãnh sự quán Đông quốc.
Mãi một lúc lâu sau khi Mạc Tuấn và đội quân của anh rời đi, viên Tổng Lãnh sự và đámlính của hắn mới dám lục tục đứng lên khỏi nền đất.
"Tổng lãnh sự! Quân đội của Long quốc lại dám ngang nhiên xông vào đây, đánh người, bắt người không coi chúng ta ra gì.
Ngài phải lấy lại công bằng cho chúng tôi và bắt chúng phải trả giá mới được!" Một tên lính nói.
"Tôi hiểu! Tôi sẽ gọi ngay cho Đại sứ quán Đông quốc để báo cáo tình hình vừa rồi ở đây.
Chúng nhất định phải trả giá!" Hắn rít lên từng từ qua những chiếc răng đã bị gãy.
...
Ngày hôm sau, Lê Uy Long dậy sớm bởi vì hôm nay là ngày anh tổ chức lễ phúng điếu cho cha nuôi Dương Văn Diệp của anh.
Khi Lê Uy Long làm bữa sáng xong thì Chu Nhược Mai, Nguyễn Tú Cẩm, Ngô Vy và Ánh Hạ cũng lần lượt thức dậy.
Trong khi ăn sáng, Chu Nhược Mai bật Tivi.
Cô muốn nghe tin tức địa phương, xem có thông tin gì về vụ thanh trừng ở thung lũng Ngạc Na đêm qua không.
Tuy nhiên, ngay khi TV được bật, tất cả đều sững sờ khi thấy video ông Dương Văn Diệp khổ chiến với lũ tay chân của Bang Hổ Báo và Trương gia để cứu cô nữ sinh vào đêm hôm đó đang được công chiếu!
Nhìn thấy những cảnh này, Ánh Hạ, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm đều bị sốc!
Người ngạc nhiên nhất là Ánh Hạ, bởi vì cô đã bỏ rất nhiều công để tìm kiếm những video này nhưng đều không thể tìm thấy!
"Tại sao đài truyền hình lại có video này?" Ánh Hạ bối rối thắc mắc.
"Tôi đã cung cấp nó cho đài truyền hình." Lê Uy Long nói một cách thản nhiên.
"Tại sao anh lại có video này?" Ánh Hạ thậm chí còn ngạc nhiên hơn nữa.
"Thiên Thành đã giúp tôi tìm thấy nó." Lê Uy Long chuyển hướng sang người đồng đội cấp dưới.
"Video này đã bị Hoàng Minh Yên cho hủy từ lâu.
Làm thế nào anh ta có thể tìm thấy nó?" Ánh Hạ vẫn không thôi thắc mắc và hỏi lại.
"Miễn là cậu ta muốn, không có gì cậu ta không thể làm được." Lê Uy Long nhẹ giọng nói.
Đến đây thì Ánh Hạ không hỏi thêm câu nào nữa.
Nếu Thiên Thành đã có thể lãnh đạo một sư đoàn hoành tráng tới thung lũng Ngạc Na để cứu Lê Uy Long như đêm qua thì việc muốn khôi phục một video cũng không phải việc to tát gì.Vậy là tất cả lặng im theo dõi video trên màn hình tivi.
Nhìn thấy Ông Dương Văn Diệp kéo lê một chân bị thương, chiến đấu một mình với hàng chục người, và cuối cùng chết đứng trong trận chiến, nước mắt bốn người phụ nữ rơi xuống như mưa.
Tất cả họ đều khóc vì thương xót và cảm phục tinh thần anh dũng của ông Dương Văn Diệp.
Mặc dù Chu Nhược Mai cũng ở đó vào cái đêm định mệnh đó, cũng đã từng được Lê Uy Long cho xem lại video, nhưng nhìn những cảnh này cô vẫn không thể ngăn mình rơi nước mắt.
"Lê Uy Long, anh đừng quá đau buồn.
Cha của anh đã chiến đấu vô cùng dũng cảm.
Ông là một anh hùng thực sự! Tôi ngưỡng mộ ông!" Ánh Hạ nghẹn ngào.