Lê Uy Long nhìn trân trân vào màn hình tivi, lòng tràn ngập nỗi hận thù và đau xót.
Anh không thể cất tiếng đáp lời Ánh Hạ vì nếu cất tiếng, anh sợ rằng mình sẽ khóc!
"Trương Minh Trí và đám tay chân bang Hổ Báo thật sự là những kẻ hung ác cùng cực.
Chú Dương Văn Diệp đã bị đánh tới chết bởi những kẻ vô nhân đạo như vậy.
Chúng thật xứng đáng phải đền tội!" Ngô Vy giận dữ nói trong nước mắt.
"Đúng vậy! Bọn chúng thực sự là những con thú chứ không phải con người! Chúng đáng phải chết cả trăm lần mới hả!" Nguyễn Tú Cẩm căm phẫn nói.
"Nếu chú Đoàn không kịp thời xuất hiện giải cứu thì không biết cuộc đời cô gái nhỏ đó sẽ bị hủy hoại đến như thế nào.
Đây rõ ràng là một hành động vô cùng dũng cảm.
Vậy mà Hoàng Minh Yên dám cố tình hủy đi bằng chứng và nói về vụ án đó như một cuộc ẩu đả thông thường, vô lí do.
Hắn thực sự là một kẻ khinh thường pháp luật, coi trời bằng vung!" Ánh Hạ tức giận.
Sau đó, cô quay sang Lê Uy Long: "Lê Uy Long, bây giờ Trương Minh Trí, Trương gia và đám đầu sỏ bang Hổ Báo đã nằm trong tay anh.
Anh dự định làm gì với chúng?"
"Cô sẽ biết khi nào lễ phúng điếu bắt đầu," Lê Uy Long nói.
"Tốt hơn là giao chúng lại cho phía cảnh sát chúng tôi.
Tôi hứa rằng chúng sẽ bị trừng phạt thích đáng." Ánh Hạ khẳng định.
"Cô không cần phải ôm thêm việc vào mình.
Cô đã có rất nhiều việc quan tâm rồi phải không?” Lê Uy Long từ chối.
...
Lúc này, tại gia đình họ Chu...!Mọi người đang ăn sáng.
Họ không có thói quen xem TV vào bữa sáng.
"Văn Thiệu, con định thực sự sẽ tham dự lễ phúng điếu cho cha nuôi của Lê Uy Long đấy à?" Bà Hoàng nhướng mày nhìn Chu Hòa hỏi.
"Vâng.
Ông Dương Văn Diệp là thông gia của vợ chồng con.
Đương nhiên con phải đến lễ phúng điếu cho ông ấy." Chu Hòa trả lời.
"Chẳng có bất cứ lý do nào bắt con phải đến tham dự cái buổi lễ quái quỷ đó cả.
Con không nên đi!" Bà Hoàng lên giọng.
"Con đã hứa với Vĩnh Thiên, làm sao con không đi cho được?" Chu Hòa cố gắng thuyết phục bà Hoàng.
"Lê Uy Long tuy là con rể của con.
Nhưng thằng con rể như nó thật sự là một đứa vô tích sự.
Con không cần phải giữ lời với nó!" Bà già Chu dài giọng khinh miệt khi nhắc tới Lê Uy Long.
"Mẹ ơi, đừng nói nhiều như vậy.Con đi một lát rồi về, con sẽ về ngay, không lâu đâu." Chu Hòa cố gắng giữ hòa khí với bà mẹ độc đoán của mình..
"Thôi được rồi.
Thế thì con cứ đi làm bất cứ điều gì mà con muốn.
Dù sao con nay cũng đủ lông đủ cánh rồi, đâu cần phải nghe lời ta nữa!" Thấy Chu Hòa khăng khăng đòi đi, bà Hoàng không tiện can ngăn gì nữa đành nói dỗi.
"Lệ Bình, bà cũng đi với tôi để tiễn đưa ông ấy!" Chu Hòa nói với Tô Ánh Tuyết.
"Tôi ..."
Tô Ánh Tuyết do dự.
Nhớ đến việc chính bà ta đã đuổi Dương Văn Diệp ra khỏi biệt thự của vợ chồng Dư Hân nên ông mới bị giết, bà ta thực sự không dám đối mặt với buổi lễ phúng điếu của ông.
Tuy nhiên, trong lòng bà ta cũng thực sự hối lỗi nên vừa muốn đi tạ tội lại vừa sợ hãi không dám đặt chân đến trước bàn thờ của người quá cố.
Vì vậy bà ta rất hốt hoảng trong lòng, không quyết định được có nên đi hay không.
"Đó chỉ là một buổi lễ phúng điếu.
Có ai bắt bà tới đó làm gì đâu.
Tại sao bà lại do dự?" Chu Hòa nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tô Ánh Tuyết và hỏi.
"À… Ừm… Thôi được rồi.
Tôi sẽ đi với ông."
Cuối cùng bà ta đành đồng ý.
...
Bầu trời hôm nay xám xịt.
Mưa phùn lắc rắc làm không khí càng thêm thê lương.
Có lẽ ông trời cũng biết hôm nay diễn ra một buổi lễ long trọng, buồn bã dành cho một người hàm oan quá cố nên mưa mới rơi như vậy...
Vào thời điểm này, tất cả các trung tâm mua sắm ở thành phố Đà Lạt và toàn bộ các màn hình lớn trên các bức tường bên ngoài các tòa cao ốc đều phát video ông Dương Văn Diệp một mình khổ chiến với đám người nhà họ Trương và bang Hổ Báo.
Rất nhiều người dân đi qua nhìn thấy đều dừng lại theo dõi.
Tất cả đều cảm động trước tinh thần anh dũng của ông, người không sợ kẻ thù mạnh mẽ, đã từ bỏ mạng sống của mình để cứu người khác và thà chết chứ không rút lui.
Bọn họ cũng vô cùng phẫn nộ trước hành vi tàn bạo của Trương gia và đám tay chân bang Hổ Báo.