Chỉ một lát sau, dưới cơn mưa phùn lạnh lẽo, Lưu Bảo Kim – chỉ huy sư đoàn tác chiến cũng tiến vào.
Viên chỉ huy buộc trên mỗi cánh tay một dải băng trắng, cài hoa trắng trước ngực và đeo găng tay trắng, bước vào linh đường một cách trang trọng.
Cảnh tượng này làm các công dân xung quanh đều choáng váng.
Lâm Khánh Hoa, Bích Loan, Chu Hòa và Tô Ánh Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc.
Không ai dám nghĩ rằng lại có nhiều sĩ quan cấp cao và binh lính như thế đến tỏ lòng tôn kính với Dương Văn Diệp!
Ngay cả Chu Nhược Mai, Ánh Hạ, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm cũng không bao giờ ngờ rằng ngoài Lê Uy Long, cả sĩ quan chỉ huy sư đoàn tác chiến hùng hậu hôm qua cũng đến để tỏ lòng kính trọng với ông Dương!
Lưu Bảo Kim đi phía trước, và các viên chỉ huy chứ sắc thấp hơn đi lần lượt phía sau mang theo những vòng hoa lớn.
Mỗi đội tiên phong cầm những tờ điếu văn dài trong tay:
"Cầu cho Linh hồn người trở về với nhật nguyệt, sống mãi với núi sông!"
"Công lý là vĩnh cửu, và lòng trung thành là mãi mãi!"
"Công đức của người đã đi vào sử sách, tất cả mọi người sẽ mãi ghi nhớ công lao này!"
"Người là bậc hiền nhân mẫu mực, trung thành với đất nước, là tấm gương của tất cả chúng ta!"
"Người đã khuất xa nhưng chiến tích còn mãi; một trận chiến đẫm máu đơn độc mà tráng lệ!"
! ! ! ! ! ! !
Tất cả những điếu văn này đều được Lưu Bảo Kim đích thân chuẩn bị.
Chỉ cần nghe những lời phúng điếu này thôi cũng khiến người ta nghẹn ngào rơi lệ!
Hàng ngàn binh sĩ trong sư đoàn tác chiến đều đã đến, tạo nên một khung cảnh cực kỳ bi hùng và hoành tráng khiến tất cả khán giả đều nín thở và im lặng dõi theo, không ai dám gây một tiếng động nào.
Các công dân có mặt tiếp tục lùi lại đằng sau để nhường chỗ cho đoàn quân.
Toàn bộ lực lượng sư đoàn tác chiến đều tới tham dự buổi lễ hôm nay với quân số lên đến năm ngàn người, do quá đông đúc nên họ chỉ có thể xếp thành từng hàng dài nối đuôi nhau.
Khi Lưu Bảo Kim đến trước ngôi mộ của Dương Văn Diệp, tất cả các binh sĩ phía sau anh đều dừng lại, rồi lặng lẽ bày những vòng hoa và các tờ điếu văn thành hàng dài bên cạnh.
"Nghiêm!"
Theo lệnh của Lưu Bảo Kim, tất cả các binh sĩ lập tức đứng nghiêm và giơ tay chào theo tác phong quân đội trước bia mộ của ông Dương.
Cung cách long trọng và nghiêm nghị này khiến Tô Ánh Tuyết bất giác bủn rủn khắp người.
Sau khi kết thúc lời chào, các chiến sĩ trong sư đoàn tác chiến tản đều ra hai bên và đứng nghiêm mình tưởng niệm.
Không gian nhanh chóng trở nên chùng xuống, hoàn toàn tĩnh lặng.
Những công dân có mặt ở đó chỉ có thể tiếp tục lùi sang hai bên và lặng lẽ quan sát từ xa.
Chỉ một lúc sau, một người đàn ông khác trong bỗ lễ phục quân đội cũng dẫn một nhóm người đông đảo tới.
Người đàn ông này chính là Minh Hải, người đứng đầu Chiến khu phía Nam!
Thấy ngay cả Minh Hải cũng xuất hiện ở đây để tham dự lễ tưởng niệm, ai nấy đều không khỏi bất ngờ.
Mặc dù Minh Hải đã từng đến lễ cưới long trọng của Lê Uy Long và Chu Nhược Mai vào tháng trước, nhưng đó là vì Lê Uy Long đã có ơn cứu mạng với anh ta.
Chẳng lẽ Dương Văn Diệp này cũng từng là ân nhân của Minh Hải hay sao mà có thể khiến anh đích thân tới đây thăm viếng?
Minh Hải đến lần này còn mang theo cả các sĩ quan chỉ huy cốt cán ở khu căn cứ phía Nam.
Ngoài việc đến tưởng niệm Dương Văn Diệp, anh còn có một nhiệm vụ khác, đó là thay mặt Lê Uy Long xử lý tên phản quốc Trương Minh Thành!
Minh Hải và các chỉ huy dưới quyền của anh ta cũng đều mang gạc trắng trên tay, đeo găng tay trắng và cài hoa trắng trên ngực, rồi cẩn trọng bước vào một cách hết sức long trọng.
Những chiến sĩ đi đằng trước cũng mang theo những vòng hoa lớn.
Minh Hải đi đầu tiên với một bài điếu văn do chính mình chuẩn bị.
“Tấm lòng trung thành và trái tim quả cảm của người mãi là vầng hào quang ngời sáng, không thể nào bị che khuất bởi thế lực xấu xa.
Tinh thần chiến đấu hết mình vì công lý sẽ tồn tại mãi mãi, trở thành tượng đài về lòng dũng cảm, can trường với tất cả các thế hệ tướng sĩ sau này.
”
Đây là những lời phúng điếu được viết bởi chính Minh Hải.
Anh dẫn các sĩ quan khác đến chào nghiêm trang trước lăng mộ của ông Dương Văn Diệp, cẩn thận đặt tặng vòng hoa và điếu văn, rồi tất cả cúi đầu trong yên lặng.
Sau đó, Minh Hải cùng các viên chỉ huy dưới quyền mình thay phiên nhau an ủi Lê Uy Long và Chu Nhược Mai.
Cùng lúc này, một nhóm người khác cũng bất ngờ tiến vào và trang trọng cầm một bản điếu văn trên tay, hô to:
“Từng bước qua hàng trăm trận chiến, với sức mạnh và lòng trung thành tuyệt đối, người đã làm rạng danh quân đội nước nhà;
Một anh hùng khí phách hiên ngang, đi lên từ hàng ngàn dặm khổ đau, với bao cay đắng căm hờn, giờ đây đã vĩnh viễn nằm lại đất Đà Lạt gió sương.
”