"Khi đó bố tao đã bị thương rất nặng, nhưng chính mày, chính mày đã bồi cho ông ấy nhát dao cuối cùng cướp đi sinh mạng của ông.
Nếu không phải do mày, biết đâu bố tao vẫn còn cơ hội được cứu! Bây giờ mày muốn tao tha cho mày, vậy khi bố tao bị trọng thương đến thế mày có tha cho ông ấy không?" Lê Uy Long đanh thép nói.
"Tôi ...!tôi xin thề sẽ không bao giờ lặp lại tội ác đó một lần nữa.
Người chết cũng đã chết rồi, ngay cả khi anh có giết tôi cũng đâu làm cha anh sống lại được.
Xin hãy tha cho tôi lần này! Một lần này thôi!" Lưu Bảo Thục vẫn quỳ ở dưới đất luôn miệng cầu xin.
"Nợ máu phải được trả bằng máu! Kéo hắn lên và bắn ngay trước mộ của cha tôi!"
Lê Uy Long không muốn nói những lời vô nghĩa với Lưu Bảo Thục nữa mà trực tiếp ra lệnh xử tử.
Bởi vì có rất nhiều kẻ thủ ác cần bị xét xử, nếu còn nói quá nhiều điều vô nghĩa với chúng, chắc chắn sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Lệnh của Lê Uy Long vừa được ban ra, toàn thân Lưu Bảo Thục co rúm lại vì sợ hãi.
Hắn thẫn thờ ngồi bệt rúm ró một đống dưới đất.
Hai người lính lập tức bước tới và kéo Lưu Bảo Thục về phía mộ của Dương Văn Diệp.
Một người lính bước theo với một khẩu súng trên tay.
"Không! Làm ơn đừng giết tôi!" Lưu Bảo Thục khóc lóc van xin.
Hai vai hắn bị hai người lính ghì chặt ấn xuống buộc hắn phải quỳ chân trước mộ của cha Lê Uy Long.
Một khẩu súng ngay lập tức dí thẳng vào đầu Lưu Bảo Thục.
"Tôi không muốn chết!Đừng… đừng giết tôi ..." Họng súng lạnh toát sau gáy làm nỗi sợ của Lưu Bảo Thục dâng lên tới đỉnh điểm.
Hắn cố gắng giãy dụa trong vô vọng.
"Đoàng!"
Máu phọt ra thành tia sau tiếng súng và hắn ta ngã lăn ra đất ngay lập tức!
Kẻ trực tiếp giết Dương Văn Diệp cuối cùng đã phải đền tội trước mộ của ông.
Cảnh xử tử này đập vào mắt những kẻ còn lại làm chân chúng đứng không vững mà khuỵu ngay xuống đất.
Tất cả đều hình dung ra thảm cảnh trong tương lai gần của mình.
Mặt Trương Minh Trí tái nhợt như một tờ giấy trắng.
Bởi vì hắn ta chính là thủ phạm đã giết chết Dương Văn Diệp.
Tuy vậy những kẻ còn lại vẫn còn giữ chút ít hy vọng rằng chúng không phải là thủ phạm trực tiếp giết chết Dương Văn Diệp, biết đâu Lê Uy Long chỉ trừng phạt chúng một cách thích đáng rồi thả chúng ra hoặc giao chúng lại cho cảnh sát.
Miễn là được xử lý bởi luật pháp, chúng sẽ dùng tất cả mọi phương tiện chúng có để có thể giữ lại mạng sống cho bản thân.
"Ngụy An Khánh! Giờ đến lượt mày.
Mày còn gì để nói nữa không?" Lê Uy Long quay sang Ngụy An Khánh.
Ngụy An Khánh giật nảy mình, cả người run lên bần bật lắp bắp không thành tiếng: "Tôi ...!tôi không giết bố anh.
Tại sao ...!tại sao anh lại giết tôi?"
"Mặc dù mày không giết cha tao, nhưng mày là một trong những đại ca của bang Hổ Báo.
Đời mày đã làm bao nhiêu điều xấu xa, bẩn thỉu.
Hơn thế nữa, chính mày đã bắt cóc vợ tao tới khu nhà máy bỏ hoang rồi dụ tao tới hòng lấy mạng của tao.
Mày xứng đáng phải chết!" Lê Uy Long lạnh lùng gằn từng tiếng.
Anh chọn xử Ngụy An Khánh trước chính là cho hắn một ân huệ cuối cùng.
Vì càng là kẻ bị xử tử lại sau thì sẽ càng sợ hãi khi phải lần lượt chứng kiến từng người chết ngay trước mắt.
Càng chết sau càng càng sợ hãi.
Loại tư vị này dĩ nhiên Lê Uy Long phải dành cho những tên đầu sỏ cuối cùng.
"Vụ bắt cóc vợ của anh cũng là do tôi phải tuân lệnh Anh lớn mà hành động! Đó không phải là chủ định của tôi! Tôi xin anh, xin anh hãy cho tôi một con đường sống!" Ngụy An Khánh thảm thiết van xin.
"Kéo hắn lên và bắn!" Lê Uy Long đanh thép ra lệnh.
Hai người lính bước tới và kéo Ngụy An Khánh đến trước mộ của Dương Văn Diệp.
Hắn chết ngay sau một phát súng!
Vậy là hai đại ca của bang Hổ Báo đã phải đền mạng tại đây, dùng máu của chúng để phúng viếng linh hồn người quá cố.
Lũ tội nhân còn lại đứng lặng người như những bóng ma!