"Võ Trung Hiếu, bây giờ sẽ đến lượt mày!" Lê Uy Long lạnh lùng gọi tên của gã quân sư bang Hổ Báo.
Võ Trung Hiếu ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hoảng loạn, run rẩy xua tay lia lịa:"Tôi chỉ là một thành viên tầm thường của bang Hổ Báo.
Tôi… tôi không giết người!"
"Mày, gã quân sư chó chết! Chính mày là kẻ vạch ra biết bao âm mưu giết người quỷ quyệt.Tội ác của mày không kém gì hai tên Lưu Bảo Thục và Ngụy An Khánh.
Đêm qua ở Thung lũng Ngạc Na mày còn rắp tâm muốn hủy hoại Nguyễn Tú Cẩm.
Mày nghĩ xem liệu tao có thể tha thứ cho mày không? Kéo hắn lên và bắn!" Lê Uy Long lạnh lùng ra lệnh xử tử hắn.
Hai người lính lập tức kéo Võ Trung Hiếu đến trước mộ của Dương Văn Diệp và thực hiện vụ hành quyết.
"Không ..." Võ Trung Hiếu gào khóc điên cuồng trước khi chết.
"Đoàng!"
Vậy là hết đời tên quân sư của bang Hổ Báo.
Trước mộ của Dương Văn Diệp, ba xác chết nằm sóng sượt trông vô cùng đáng sợ.
Đám tù nhân lúc này gần như chỉ còn giữ lại được một hơi thở.
Toàn thân chúng tê liệt hoàn toàn.
"Mang cả Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình lên đây!"
Lê Uy Long không muốn gọi lần lượt hai kẻ này.
Tội lỗi của Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình đều lớn ngang nhau.
Hãy cho chúng chết cùng nhau, cùng nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của đối phương khi chuẩn bị bị xử bắn để chúng nếm sự cộng hưởng của cảm giác hoảng sợ tột cùng trước khi lấy đi sinh mạng của chúng.
Bốn người lính ngay lập tức điệu Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình đến trước mặt Lê Uy Long.
"Hoàng Minh Yên, mày có biết tội của mày không?" Lê Uy Long chậm rãi nói từng tiếng một.
"Soái tướng! Soái tướng! Tôi biết tôi sai rồi! Tôi thực sự có mắt như mù, không biết Soái tướng là vị Tổng tư lệnh vĩ đại của đất nước nên mới lỡ phạm lỗi tày trời! Nhưng người không biết không có tội, xin anh hãy tha cho tôi một mạng! Nếu tôi biết thì có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám đối phó với Soái tướng!" Hoàng Minh Yên vừa nói vừa run rẩy toàn thân.
Hắn càng nói thì bản chất tiểu nhân trong hắn càng lộ rõ ra ngoài.
"Im đi cho tao! Vậy nếu tao không phải là một Tổng tư lệnh Quân đội quốc gia mà là một thường dân bình thường thì mày sẽ dám làm những điều xằng bậy, tàn ác đó với tao sao?" Lê Uy Long hét lên giận dữ.
"Không, không phải như vậy.
Đêm qua ở thung lũng Ngạc Na, tôi chỉ đùa với anh thôi.
Chỉ là một trò đùa, làm sao tôi có thể thực sự làm cái việc điên rồ đó?" Hoàng Minh Yên vẫn khăng khăng phủ nhận tội lỗi của hắn bằng mọi lý lẽ có thể nghĩ ra.
"Đùa thôi à? Mày nghĩ tao là một đứa trẻ lên ba sao? Tao đã nói với mày đêm qua rằng mày sẽ phải nhận quả báo! Không phải là quả báo không đến với mày mà chỉ là chưa tới lúc nó đến mà thôi.
Mà một khi quả báo tới rồi thì có trời mới cứu nổi mày! Hôm nay chính là ngày nó đến!"
Lê Uy Long dõng dạc nói như một vị thần! Hoàng Minh Yên sợ không nói thêm được lời nào nữa, hắn chỉ còn biết khóc lóc van xin:
"Không! Soái tướng, xin hãy tha cho cái mạng chó của tôi.
Tôi nhất định sẽ không dám nữa!"
"Mày thân giữ vị trí Giám đốc Công an thành phố nhưng lại cấu kết mật thiết với bọn xã hội đen bang Hổ Báo.
Hơn nữa, đêm qua tại thung lũng Ngạc Na mày còn muốn hủy hoại sự trong trắng của vợ tao.
Mày có chết hàng trăm lần cũng không đủ!" Lê Uy Long quát lên dữ dội.
Hoàng Minh Yên sợ đến mức toàn thân nhũn ra không quỳ thẳng được nữa, hai người lính hai bên phải dùng sức giữ lại mới ngăn được hắn ngã lăn ra nền đất.
Đây chính là lý do đêm qua Lê Uy Long muốn bắt sống Cao Kim Bình và Hoàng Minh Yên.
Chúng phải thấm sự sợ hãi tới từng thớ thịt, huyết quản của chúng phải đóng băng vì nỗi khiếp sợ khủng khiếp nhất trên đời.
Để chúng chết ngẫu nhiên bởi những viên đạn bắn ra từ những người lính đêm qua thì quá rẻ cho chúng!
Lê Uy Long không buồn nhìn đống thịt rữa trước mắt nữa mà chuyển sang nói với Cao Kim Bình:
"Còn mày, Cao Kim Bình ! Bây giờ mày còn gì để nói?"
"Trời ơi! Có trời đất làm chứng! Tất cả những hành động sai trái của tôi đêm qua ở thung lũng Ngạc Na hoàn toàn là do phải tuân theo sự sai khiến của Trương Minh Thành.
Tôi chỉ làm theo những gì hắn sai bảo chứ cả đời tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến những điều tồi tệ như thế! Ông ta là Bí thư Thành ủy đức cao vọng trọng, quyền lực che trời làm sao tôi dám không tuân theo lệnh của ông ta! " Cao Kim Bình mồm năm miệng mười thề thốt.
"Năm ngàn tay chân của bang Hổ Báo chúng mày tề tựu đông đủ ở thung lũng Ngạc Na đêm qua mà mày dám nói mày không chủ ý? Nếu Ánh Hạ không kịp thời đến thì Tổng giám đốc Ngô Vy cũng đã bị hủy hoại trong tay mày! Chính mày đã ra lệnh cho hàng ngàn tay chân bang hội đánh hội đồng Ánh Hạ đến mức trọng thương.
Hơn nữa từ xưa tới giờ bang Hổ Báo chúng mày đã luôn vỗ ngực xưng hùng xưng bá, làm vô vàn điều xấu xa, bỉ ổi trong thành phố này, mày có nhớ hay không? Hôm nay chính là ngày mày phải đền tội cho những tội lỗi mà mày đã gây ra! Dù mày có bao biện thế nào thì cũng đã muộn rồi! Ngày tàn của mày và bang Hổ Báo đã đến!" Lê Uy Long đanh thép, hùng hồn kết tội Cao Kim Bình.
"Không! Xin hãy cho tôi một cơ hội cải tà quy chánh! Tôi không muốn chết!" Cao Kim Bình sợ hãi đến tột cùng.
Hắn dập đầu bôm bốp xuống nền đất để cầu xin sự thương xót.
"Mày là thủ lĩnh của bang nhưng lại để cho tay chân mặc sức làm càn giết người, cướp của, rửa tiền, hiếp dâm… không thiếu một tội ác nào mà chúng mày không nhúng tay.
Mày chụm đầu bàn bạc mưu kế với Võ Trung Hiếu để bẫy tao, dung túng cho Lưu Bảo Thục giết chết cha tao, mày nghĩ tao có thể tha cho mày một con đường sống được không?" Lê Uy Long tiếp tục nói.