"Bùm! Bùm!..."
Một loạt đạn hướng thẳng lên trời để tiễn đưa người anh hùng Dương Văn Diệp về với đất mẹ!
Cuối cùng buổi lễ phúng điếu đã kết thúc.
Đống xác chết được Lê Uy Long ra lệnh chôn ngay phía trước phần mộ của ông.
Chôn cất xong xuôi, Lê Uy Long hét lớn:
"Lưu Bảo Kim!"
"Có thuộc cấp!" Lưu Bảo Kim ngay lập tức đứng dậy và nói.
"Lệnh cho anh ngay lập tức dẫn sư đoàn quay lại chiến trường phía Tây!" Lê Uy Long ra lệnh.
Sư đoàn hùng mạnh của anh là một trong những đội quân mang trên vai trách nhiệm lớn lao bảo vệ đất nước.
Họ đã rời khỏi biên giới phía tây trong một thời gian.
Bây giờ, thù cha đã báo, Lê Uy Long muốn họ rời khỏi Đà Lạt, quay trở lại chiến trường phía Tây tiếp tục gánh vác trách nhiệm lớn lao đó.
"Tuân lệnh! Soái tướng, hãy bảo trọng! Hẹn gặp lại ở chiến trường phía Tây!" Lưu Bảo Kim dậm chân, chào theo kiểu nhà binh rồi quay người.
"Được rồi, các binh sĩ.
Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!" Lê Uy Long nói.
"Sẽ còn gặp lại!" Những người lính đồng thanh hô lớn.
"Chào lão anh hùng!" Lưu Bảo Kim lại hô lớn.
Tất cả những người lính cùng cúi chào trước bia mộ của Dương Văn Diệp.
Đó cũng là lời tạm biệt cuối cùng dành cho ông.
Dương Văn Diệp vốn là một cựu chiến binh đã vào sinh ra tử trong cuộc chiến tranh bảo vệ đất nước.
Là một cựu chiến binh, ông đã chết một cách dũng cảm vì chính nghĩa.
Ông xứng đáng với sự cúi đầu kính cẩn của tất cả các binh sĩ ở đây.
Lời chào của họ là sự ngưỡng mộ chân thành dành cho Dương Văn Diệp chứ không phải vì ông là cha của Lê Uy Long, vị chủ soái của họ.
Sau buổi lễ, Lưu Bảo Kim dẫn đầu sư đoàn hùng mạnh và rời đi ngay lập tức.
Minh Hải và các tướng lĩnh của ông cũng nói lời tạm biệt với Lê Uy Long và trở lại chiến trường miền Nam.
Những đồng chí cũ của Dương Văn Diệp cũng trở về.
Lê Uy Long không muốn mọi người ở lại như lần trước.
Rốt cuộc đây chỉ là một đám tang, không phải là một sự kiện vui vẻ và hạnh phúc nên mời họ ở lại không phải là một việc nên làm.
Sau khi tất cả đều đã rời đi, Thiên Thành nhìn Vĩnh Thiên và nói: "Soái tướng, chúng ta hãy quay về!"
Thiên Thành được nhận được lệnh trực tiếp từ Thủ tướng bảo vệ sự an toàn của Lê Uy Long tại Đà Lạt, vì vậy anh không rời đi cùng với đội quân của Lưu Doãn Bĩnh.
"Được rồi." Lê Uy Long nói xong liền cùng Thiên Thành mỗi người lái một chiếc xe jeep ra khỏi nghĩa trang Minh Thọ.
Chu Nhược Mai, Ngô Vy, Ánh Hạ và Nguyễn Tú Cẩm đã chờ đợi bên ngoài nghĩa trang được một lúc lâu.
Thiên Thành lái xe trở về khách sạn một mình còn Lê Uy Long đưa nhóm người Chu Nhược Mai , Ngô Vy, Ánh Hạ và Nguyễn Tú Cẩm trở về biệt thự.
"Vĩnh Thiên, ở bên ngoài chúng tôi đã nghe thấy rất nhiều tiếng súng.
Chuyện gì đã xảy ra bên trong vậy?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Đó là loạt đạn tiễn đưa cha tôi." Lê Uy Long nói.
"Tôi không nói về loạt đạn đưa tiễn đó.
Mà là những tiếng súng vang lên từ trước đó kia." Chu Nhược Mai hỏi.
"Đó là những tiếng súng bắn chết lũ tội nhân kia." Lê Uy Long nhẹ giọng nói.
"Anh đã bắn chết tất cả? Đám đầu sỏ bang Hổ Báo, Trương gia và Hoàng Minh Yên?" Chu Nhược Mai thảng thốt hỏi.
"Không phải tôi.Minh Hải đã ra lệnh bắn họ." Lê Uy Long lại kéo tấm bia Minh Hải ra để đỡ đạn.
Chu Nhược Mai nhớ ra rằng Lê Uy Long đã từng nói trước đó rằng Minh Hải muốn bắn chết chúng.
"Những kẻ thủ ác, bất lương, coi thường luật pháp cuối cùng cũng phải đền mạng.
Từ nay thành phố của chúng ta có thể được yên bình rồi." Ánh Hạ xen vào câu chuyện.
"Ở đâu có người, ở đó có tranh đấu, mưu hại.
Làm sao có hòa bình mãi mãi được? Bây giờ Hoàng Minh Yên đã phải đền tội, vị trí Giám đốc Công an thành phố không thể bỏ trống được lâu.
Để tôi đoán xem nào, chắc chắn là cô sẽ sắp thay thế hắn ta gánh vác trọng trách lớn đó." Lê Uy Long giả vờ suy đoán.