"Cảm ơn hai cậu đã giúp tôi.
Nhưng hãy đi nhanh lên.
Những tên khốn này sẽ gọi thêm người đến đấy." Lúc này, tóc của Lê Hồng Ngọc đã bị rối tung lên, khiến đôi mắt cô bị che lại.
Cô không thể thấy rõ người đang giúp đỡ mình là Lê Uy Long.
"Cô giáo Lê, là em đây....." Giọng của Lê Uy Long có chút nghẹn ngào.
Nhìn thấy cựu giáo viên của mình lúc này đang bị đánh đập với mái tóc rối bù và những dấu bàn tay sưng đỏ phồng lên trên mặt, anh bỗng cảm thấy đau lòng.
Anh không bao giờ ngờ rằng cô giáo cũ của mình lại phải rơi vào hoàn cảnh như thế này ngay trên đường phố!
Lê Hồng Ngọc nghe thấy người vừa giúp đỡ gọi mình là cô giáo Lê, cô cũng vo cùng ngạc nhiên, và vội vàng hất tóc lên trên trán, rồi liếc nhìn người đang đứng trước mặt, bàng hoàng nhận ra đó chính là học trò cũ Lê Uy Long!
"Ra là Vĩnh Thiên, tại sao cậu lại ở đây?" Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên nói.
Lê Hồng Ngọc đã từng dạy rất nhiều thế hệ học sinh, cô ấy không thể nhớ hết tất cả.
Nhưng chắc chắn có rất nhiều ấn tượng về Lê Uy Long.
Bởi vì anh là một học sinh mà cô đã từng giúp đỡ và kỳ vọng rất nhiều.
Họ đã không gặp nhau trong nhiều năm và đột nhiên bây giờ gặp lại trong hoàn cảnh tồi tệ này, dĩ nhiên cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
"Em chỉ tình cờ đi ngang qua đây, không ngờ lại gặp cô đang bị bắt nạt như thế này.
Có chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lê Uy Long hỏi.
"Cô mở một quầy hàng ở đây để bán trái cây.
Những tên côn đồ này tìm đến để thu phí bảo kê.
Nhưng cô không có tiền để trả, vì vậy chúng mới đánh cô." Lê Hồng Ngọc ngậm ngùi nói.
"Bây giờ đang là giờ hành chính, tại sao cô không lên lớp dạy học mà lại đến đây để bán trái cây?" Lê Uy Long thắc mắc.
"Cô...!cô đã bị đuổi việc rồi." Lê Hồng Ngọc buồn bã nói.
"Sao cơ? Cô đã bị sa thải?" Lê Uy Long sững sờ.
Giáo viên của một Tổng tư lệnh quân đội đã thực sự bị sa thải?! Còn có cả chuyện này nữa sao?
"Ừm, bây giờ....!cô đã không còn là giáo viên nữa." Lê Hồng Ngọc nói.
"Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra mà khiến cô bị đuổi việc?" Lê Uy Long từng nghĩ rằng với khả năng giảng dạy của Lê Hồng Ngọc, giờ đây ít nhất cô cũng phải lên đến chức hiệu trưởng rồi.
Nào ngờ cô ấy lại bị đuổi việc....
"Chuyện này rất phức tạp, một lời khó nói hết! Trước hết chúng ta hãy mau rời khỏi đây đã." Lê Hồng Ngọc lo lắng rằng những tên côn đồ kia sẽ gọi thêm người của chúng đến.
Cô cảm thấy nơi này không thích hợp để nán lại lâu, chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt, dù thậm chí các quầy hàng trái cây còn chưa được dọn sạch.
"Được rồi, cô Lê, hãy đi theo em vào trong xe." Lê Uy Long cũng cảm thấy rằng có quá nhiều người hiếu kỳ đang đứng xem, đây không phải là một nơi thích hợp để nói chuyện.
Tất nhiên Lê Uy Long sẽ không để Lê Hồng Ngọc quay lại nhặt những quả rơi đó.
Bây giờ giáo viên cũ của anh đang gặp khó khăn, anh chắc chắn sẽ giúp cô ấy giải quyết nó.
Tiền không phải là vấn đề gì lớn cả.
Vì vậy, Lê Uy Long đã nhanh chóng đưa Lê Hồng Ngọc tới chỗ chiếc xe jeep của mình, sau đó ra hiệu cho Thiên Thành lái xe đi.
Những tên côn đồ vừa ngã xuống đất đã không thể đứng dậy, tất cả đều nhìn chằm chằm vào biển số chiếc xe jeep và cố gắng ghi nhớ nó.
Sau đó, tên khốn tóc đỏ rút điện thoại ra và gọi cho ông chủ của mình.
...................
Trong xe, sau khi Lê Uy Long giới thiệu Thiên Thành với Lê Hồng Ngọc, anh không thể chờ đợi để hỏi: "Cô Lê, bây giờ cô có thể cho em biết chưa, chính xác thì có chuyện gì đã xảy ra mà khiến cô bị sa thải?"
".....Khoảng nửa năm trước, trong lớp cũ mà tôi từng giảng dạy, con trai của một quan chức địa phương giàu có tên là Lương Tuấn Thịnh đã cố gắng lăng mạ một nữ sinh tên Kiều Vy trong lớp khi cô ấy chuẩn bị đi học về buổi tối."
Chương 245 – Tội ác tiếp diễn
"Kiều Vy thà chết còn hơn bị sỉ nhục, liền cố gắng chạy thoát ra, sau đó lao ra khỏi hành lang, nhảy từ tầng ba xuống.Cú tiếp đất mạnh gây thương tích rất nghiêm trọng, hiện giờ con bé vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Trường học sợ xúc phạm đến cha Lương Tuấn Thịnh.
Nên đã cố gắng che đậy sự cố này và chỉ khai rằng Kiều Vy bị như vậy là do sẩy chân rơi xuống....." Lê Hồng Ngọc từ tốn nói.
Nghe đến đây, Lê Uy Long bỗng trở nên vô cùng tức giận.
Sáng nay, anh vừa mới tổ chức một cuộc họp với các thành viên trong ban lãnh đạo thành phố để truy xét nghiêm ngặt tác phong làm việc.
Anh không ngờ rằng mới đó mà giáo viên cũ của mình đã kể ra một câu chuyện khó nghe như vậy.
"Khi biết chuyện này, cô cũng rất tức giận và không thể ngồi yên.
Cô muốn đòi lại sự công bằng cho cô gái, nên đã báo cáo lại vụ việc với Ủy ban Khoa và khai ra Lương Tuấn Thịnh.
Sau đó, cha mẹ của cậu ta đã gọi cho các bộ phận liên quan và nói rằng cô không thích hợp làm giáo viên, người như cô sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến con trai của họ...." Lê Hồng Ngọc nói tiếp với vẻ nghẹn ngào.
"Sau đó thì sao?" Lê Uy Long hỏi.
"Sau đó, cô đã bị bọn họ đổ oan.
Họ nói rằng nguyên nhân khiến em nữ sinh ấy tử vong là do bị tôi ngược đãi và sỉ nhục, Kiều Vy không thể chịu đựng nổi điều đó nên đã nhảy khỏi tòa nhà.
Cuối cùng, cô đã bị hiệu trưởng sa thải." Lê Hồng Ngọc buồn bã nói.
Nhưng chuyện ấm ức này cô đã phải kìm nén trong lòng suốt một thời gian dài.
Hôm nay, gặp lại học sinh cũ Lê Uy Long của mình, cô đã không kìm lòng được thêm nữa và nhanh chóng trút hết tâm sự.
"Vô lý! Hoang đường! Cha của Lương Tuấn Thịnh đó là ai cô biết không?" Lê Uy Long giận dữ hỏi.
Lê Hồng Ngọc là một giáo viên xuất sắc, lại là giáo viên cũ của một Tổng tư lệnh quyền lực.
Vậy mà cô lại bị sa thải vì loại chuyện oan ức này, lại còn bị buộc tội vô lý, nhưng hung thủ thực sự gây ra cái chết của nữ sinh kia thì vẫn nhởn nhơ sống tốt! Thế giới này liệu còn công lý nữa không?
"Đó là Ủy viên hội đồng nhân dân thành phố Đà Lạt, Lương Trọng." Lê Hồng Ngọc nói.
"Là ông ta sao?!" Lê Uy Long nghiến răng và nói.
Lúc này anh mới chợt nhớ ra rằng mình đã không yêu cầu Lương Trọng đến tham dự cuộc họp ngày hôm nay.
Lê Uy Long xuất thân là người gốc Đà Lạt, tất nhiên anh biết rõ Ủy viên hội đồng nhân dân thành phố này là Lương Trọng.
Nhưng bởi vì chức vụ của ông ta không quá cao, nên anh đã không yêu cầu ông ta có mặt trong cuộc họp ngày hôm nay.
Nghĩ kỹ thì Lương Trọng này không đến lại là chuyện tốt, như vậy ông ta sẽ không thể biết danh tính thật của Vĩnh Thiên.
Con trai của Lương Trọng không chỉ lạm dụng nữ sinh mà còn khiến cô ấy suýt nữa đã tự sát bằng cách nhảy khỏi tòa nhà.
Cậu ta cũng khiến giáo viên của mình bị sa thải và bị loại khỏi vị trí giảng dạy.
Càng nghĩ, Lê Uy Long càng không thể nuốt trôi cục tức này!
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, anh hỏi lại: "Cô Lê, với trình độ học vấn và kinh nghiệm của cô, cho dù không trở thành giáo viên, cô vẫn có thể đi làm ở các đơn vị khác.
Tại sao cô lại phải ra đây mở quầy bán trái cây?"
Anh và Lê Hồng Ngọc có mối quan hệ giáo viên-học sinh rất thân thiết, vì vậy anh dĩ nhiên hiểu rất rõ về cô.
Khi Lê Hồng Ngọc còn đi học, vì đạt điểm xuất sắc, cô đã được nhận vào trường Đại học Sư phạm nổi tiếng và tốt nghiệp đại học khi mới 21 tuổi.
Ngay khi tốt nghiệp, cô cũng ngay lập tức được phân công giảng dạy tại trường trung học số 1 thành phố Đà Lạt, còn được phân chủ nhiệm cho lớp cuối cấp nữa.
Lê Uy Long là một trong số những học sinh đầu tiên được Lê Hồng Ngọc dạy, năm đó anh cũng mới 18 tuổi.
Nói cách khác, Lê Hồng Ngọc chỉ hơn Vĩnh Thiên ba tuổi.
Mặc dù khoảng cách tuổi tác không lớn, nhưng Lê Hồng Ngọc thực sự là một giáo viên tài năng.
Khi mới vào dạy ở trường, cô chính là nữ thần trong trái tim của tất cả các nam sinh!
Thật kỳ lạ khi một người phụ nữ tài năng với trình độ học vấn cao và ngoại hình đẹp đẽ lại rơi vào hoàn cảnh thê lương đến mức phải đi bán trái cây trên đường phố như thế này.
"Sau khi cô bị đuổi khỏi vị trí giảng dạy, những người không biết sự thật nghĩ rằng cô thực sự đã có ý định giết Kiều Vy.
Không có đơn vị nào muốn thuê một kẻ giết người cả, vả lại họ cũng không dám nhận tôi vào làm vì không muốn đối đầu với nhà họ Lương.
"
"Lương gia đã tuyên bố rằng nếu bất kỳ công ty hay đơn vị nào dám thuê cô, họ sẽ trở thành kẻ thù của Lương gia.
Cô không thể kiếm được một công việc phù hợp, chỉ có thể đi bán trái cây kiếm sống qua ngày thôi." Lê Hồng Ngọc bất lực nói.
"Cô Lê, đừng lo lắng, em hứa sẽ giúp cô tiếp tục quay lại công việc giảng dạy của mình." Lê Uy Long quả quyết nói.
"Em không cần phải an ủi cô, hiện giờ em cũng đang phải làm con rể cho nhà người ta, làm sao có thể giúp cô được?", Lê Hồng Ngọc buồn bã nói.
Dĩ nhiên là cô không biết học sinh của mình giờ đây đã là một Tổng tư lệnh quân đội quốc gia.
Cô chỉ biết rằng Lê Uy Long đang sống ở Chu gia, và yên phận làm một người con rể bất tài vô dụng.
Chuyện này không chỉ cô mà cả tất cả mọi người ở thành phố Đà Lạt này đều biết.