Soái tướng lẫy lừng của anh mời giáo viên cũ đi ăn một bữa cũng bị người ta đuổi đi nơi khác thì làm sao anh có thể chấp nhận được! Nếu loại chuyện thế này không xảy ra với Lê Uy Long, Tổng tư lệnh Quân đội quốc gia, thì Thiên Thành sẽ không nổi giận đến thế.
"Được rồi.
Vậy xin quý khách hãy chờ đợi một chút.
Tôi sẽ đi báo cáo với quản lý nhà hàng."
Người phục vụ không thể làm chủ, vì vậy anh ta phải ra ngoài và báo cáo với người quản lý.
Tất nhiên, anh ta không thể báo cáo những điều nhỏ nhặt như vậy với chủ nhà hàng.
Ông chủ của một khách sạn năm sao hoành tráng thì không phải lúc nào một người phục vụ nhỏ bé muốn gặp cũng có thể gặp được.
Vì vậy anh ta chỉ có thể tìm đến người quản lý để ông ta đi giải quyết việc này trước.
"Thôi bỏ đi.
Chúng ta không nên làm căng chuyện này làm gì!" Lê Hồng Ngọc không muốn thêm chuyện rắc rối nên cô nhìn Thiên Thành và Lê Uy Long thuyết phục .
"Cô Dung, em không làm căng mọi chuyện gì đâu.
Chẳng qua với lý do mà họ vừa nói em muốn biết những vị khách quan trọng nào có thể bắt cô giáo của em phải chuyển sang phòng khác để ăn trưa được?" Lê Uy Long nói rành rọt.
Vậy là không ngờ thực tế cũng giống trong phim! Nếu những kẻ bình dân bước vào một nhà hàng đẳng cấp thì kiểu gì cũng xảy ra rắc rối!
Một lúc sau, một người quản lý có chiếc bụng phệ, mặc một bộ vest bảnh bao, đi đôi giày bóng lộn bước vào phòng.
Theo sau ông ta là một đám thanh niên kiêu ngạo có vẻ là các cậu ấm trong những gia đình giàu có.
"Hôm nay thiếu gia nhà họ Lương muốn dùng bữa trong phòng này, vì vậy các vị hãy nhanh chóng chuyển sang ăn ở phòng khác!" Ngay khi bước vào, ông ta đã nói một cách khó chịu.
Nghe giọng điệu trịch thượng của ông ta, Thiên Thành sắp không nhịn nổi.
Anh tức giận hét to:
"Tôi đây không biết thiếu gia nhà họ Lương nào hết!"
"Làm ơn hãy cẩn thận khi anh nói.
Anh dám xúc phạm đến ngài Lương sao? Anh tin không, tôi sẽ cho bảo vệ đuổi hết ba người các anh ra ngoài!"
Gã quản lý nghe câu nói của Thiên Thành càng tỏ ra hống hách.
Lúc này, một thanh niên da trắng, cao gầy, mặt gian ác khoảng mười tám mười chín tuổi giận dữ từ bên ngoài bước vào phòng và nói:
"Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu mà dám đụng đến thiếu gia này thế? "
Lê Hồng Ngọc sững sờ khi nhìn thấy chàng trai trẻ này!
Bởi vì hắn chính là học sinh của cô, Lương Tuấn Thịnh, kẻ đã khiến Kiều Vy buộc phải nhảy ra khỏi tòa nhà từ tầng ba xuống đất!
Oan gia ngõ hẹp! Cô không ngờ rằng mình sẽ gặp Lương Tuấn Thịnh ở đây!
"Là tao đây!" Thiên Thành lạnh lùng nói.
"Quản lý! Ông hãy gọi ngay bảo vệ tóm cổ chúng như những con chó và đuổi ra ngoài! Hôm nay chúng tôi phải ăn ở phòng này! Ông biết rồi đấy, lần nào tôi đến tôi chả ăn ở phòng này!" Lương Tuấn Thịnh cao ngạo nói.
"Được rồi, ngài Lương.
Tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ tới đây ngay lập tức." Gã quản lý lấy máy liên lạc ra và chuẩn bị gọi nhân viên bảo vệ.
"Lương Tuấn Thịnh, đừng tiếp tục làm những hành động vô lương như vậy nữa! Làm sao tôi có thể nói rằng tôi từng là giáo viên của cậu.
Cậu làm tôi thực sự xấu hổ.
Đi, chúng ta hãy đi sang một phòng khác!" .
Lê Uy Long và Thiên Thành trước đây không biết mặt Lương Tuấn Thịnh.
Lúc này họ bất ngờ khi nghe Lê Hồng Ngọc gọi kẻ kiêu ngạo này là Lương Tuấn Thịnh.
Mới lúc nãy thôi, khi Lê Hồng Ngọc kể về chuyện Lương Tuấn Thịnh đã bức hại Kiều Vy đến mức cô bé buộc phải nhảy ra khỏi tòa nhà, cả hai bọn họ đều đã muốn xử lý hắn ta ngay lập tức.
Không ngờ rằng chỉ vài giây sau hắn ta đã tự động đến cửa gây sự.
Có vẻ như ông trời thật khéo sắp xếp!
Lương Tuấn Thịnh nghe Lê Hồng Ngọc gọi tên liền hướng mắt về phía sau hai người đàn ông và nhận ra đó là giáo viên chủ nhiệm cũ của mình!
"Cô giáo Dung.
Không ngờ lại gặp cô cũng đi dùng bữa ở đây.
Thật là trùng hợp.
Thật sự là một cuộc gặp quá sức tình cờ và hay ho!" Lương Tuấn Thịnh nói với một nụ cười mỉa trên môi.
Gã quản lý thấy có vẻ như Lương Tuấn Thịnh và Lê Hồng Ngọc biết nhau, và người phụ nữ kia còn là giáo viên của Lương Tuấn Thịnh, vì vậy ông ta tạm thời chưa gọi nhân viên bảo vệ mà muốn xem điều gì sẽ xảy ra kế tiếp.