"Anh dám bảo tôi nhận lỗi với một phụ nữ sao, đầu anh có vấn đề rồi phải không? Tại sao tôi phải làm vậy chứ?", Lương Tuấn Thịnh nói một cách khinh bỉ.
"Bởi vì cô ấy là cô giáo cũ của tôi.
Không ai được phép xúc phạm!" Lê Uy Long nói.
"Giáo viên của anh thì sao? Cô ấy cũng là giáo viên của tôi đấy thôi! Tôi nể mặt lắm mới gọi cô ấy là giáo viên đấy.
Nếu không thì đã gọi cô ta là con điếm rồi! Tôi cứ xúc phạm cô ta đấy, anh có thể làm gì tôi chứ? Để tôi chống mắt lên xem! Haha.....!" Lương Tuấn Thịnh vênh mặt cười lớn.
Lê Uy Long bất ngờ đứng dậy, và ngay lập tức đấm mạnh người Lương Tuấn Thịnh!
"Grắc-----------"
Một âm thanh giòn giã vang lên, khuôn mặt của Lương Thành đã nhận trọn một cú đấm của Lê Uy Long, và sau khi loạng choạng quay người mất mấy vòng, răng hắn ta cũng bay ra khỏi miệng.
Cảnh tượng này khiến đám đàn em của Lương Tuấn Thịnh và người quản lý khách sạn đều chết lặng.
Lương Tuấn Thịnh ngã nhào xuống đất sau khi quay vài lần.
"Anh Lương!............"
Đám đàn em nhìn thấy Lương Tuấn Thịnh bị Lê Uy Long đánh ngã văng xuống đất, tất cả bọn họ đều sốc và chạy vội đến để giúp anh ta đứng dậy.
Lê Hồng Ngọc cũng đã bị sốc khi nhìn thấy Lê Uy Long dám động thủ với Lương Tuấn Thịnh, cô linh cảm rằng anh sắp gây ra một thảm họa!
"Cái quái gì vậy, anh lại dám đánh tôi? Anh không muốn sống nữa sao?" Lương Tuấn Thịnh giận dữ hét lớn.
Vì mất một vài chiếc răng, lời nói của anh ta có chút khó nghe.
"Tao đã nói rồi, chúng mày không được phép xúc phạm cô Dung!" Lê Uy Long lạnh lùng nói.
"Đánh hắn ta cho tao!" Lương Tuấn Thịnh cực kỳ tức tối và không muốn nói chuyện vô nghĩa với Lê Uy Long thêm nữa, liền lập tức ra lệnh cho đám tay chân của mình đánh lại Lê Uy Long.
Mặc dù hắn ta cảm thấy Lê Uy Long này thực sự có chút sức mạnh sau cú đấm vừa rồi, nhưng dù sao hắn ta vẫn còn sáu anh em ở đây.
Lương Tuấn Thịnh không tin rằng sáu người lại có thể thua một, nhất định sẽ đánh bại anh ta!
Sáu tên đàn em nghe lệnh ngay lập tức chạy lao về phía Vĩnh Thiên.
"Bốp...Pặc............."
"Á...!..."
Những âm thanh đánh đấm liên tiếp vang lên, trong khi cơ thể Lê Uy Long không hề di chuyển.
Thiên Thành đã nhanh chóng đứng chặn phía trước anh và hạ gục sáu người của Lương Tuấn Thịnh.
Làm thế nào những hốc bơ hư hỏng này có thể là đối thủ của Fan Gang, người đã trải qua nhiều trận chiến?
Mỗi người trong số chúng đều bị đấm mạnh vào mặt, và sau khi ngã xuống đất, chúng bàng hoàng khi thấy răng của mình đều đã rơi xuống đất, tất cả khóc hú lên.
Người quản lý đã vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh này.
Rất nhiều người đã bị đánh trong nhà hàng như vậy, anh biết phải giải thích thế nào đây?
Đặc biệt là con trai của ông Lương, ủy viên hội đồng nhân dân thành phố Đà Lạt!
Người quản lý cảm thấy rằng chuyện này không đơn giản, liền vội vã chạy đi báo cáo với sếp.
Nếu không, anh sẽ không thể chịu trách nhiệm này.
Vì vậy, anh ta lẻn ra ngoài, gọi cho ông chủ, thông báo với ông ta về điều này để ông ta có thể tìm cách xử lý.
Lê Hồng Ngọc cũng rất sốc vào thời điểm này.
"Vì cô Dung đang có mặt ở đây nên tao không muốn giết tụi mày.
Bây giờ tao sẽ cho tụi mày một cơ hội khác, hãy mau quỳ xuống và nhận lỗi với cô ấy đi!" Lê Uy Long nói sắc mặt đăm chiêu lạnh lùng.
Nếu không phải vì lo lắng những cảnh máu me sẽ làm Lê Hồng Ngọc sợ hãi, anh đã cho tất cả bọn chúng lìa đời ngay tại chỗ rồi.
"Muốn tôi quỳ lạy con điếm này á, đừng có mơ!" Lương Tuấn Thịnh vẫn ngoan cố.
"Bốp bốp-------" Lê Uy Long lại vỗ nhẹ hai bàn tay mình.
"Á----------------" Lập tức, Lương Tuấn Thịnh lại hét lên, bị đập thẳng xuống đất, và một vài chiếc răng nữa lại rơi ra.
"Lê Uy Long, sao cậu dám đánh bọn chúng?" Lê Hồng Ngọc định thần trở lại và hỏi trong hoảng loạn.
"Đám súc sinh này dám xúc phạm cô, em chỉ đang dạy cho chúng một bài học nhỏ thôi." Lê Uy Long nói.
Đúng vậy! Đây chỉ là một bài học nhỏ, tất nhiên anh sẽ không khiến chúng mất mạng.
Đặc biệt là Lương Tuấn Thịnh, tên khốn đã khiến Kiều Vy phải nhảy khỏi tòa nhà, hắn ta sẽ phải trả giá đắt cho lỗi lầm của mình chứ không thể chết một cách dễ dàng được, bây giờ vẫn chưa phải lúc cho chuyện đó.
"Lê Uy Long, cậu đã gây ra chuyện lớn rồi, có biết không hả?" Lê Hồng Ngọc hốt hoảng nói.