Long Uy Chiến Thần


Nhưng anh cũng biết rằng vấn đề này rất phức tạp và liên quan đến nhiều thế lực.

Bai đầu trọc chỉ là kẻ đánh thuê, chắc hẳn phải có ai đó đứng đằng sau chuyện này.
"Cô Dung, cô đừng quá buồn, em sẽ tìm cách giúp cô giải quyết vấn đề này." Lê Uy Long an ủi.
"Em có giải pháp nào sao?" Lê Hồng Ngọc hỏi, nhưng trong lòng không dám kỳ vọng quá nhiều.
"Em sẽ giúp cô khôi phục vị trí giáo viên của mình, để cô có thể trở lại bục giảng một lần nữa và khiến cho tất cả những người liên quan đến chuyện này phải bị trừng phạt." Lê Uy Long quả quyết nói.
"Đừng làm liều, em không cần phải lo cho công việc của cô." Lê Hồng Ngọc nhắc lại một lần nữa, cô thực sự lo lắng rằng sẽ có điều gì đó không may xảy ra với Lê Uy Long nếu anh còn tiếp túc lấn sâu vào việc này.
"Trước mắt cô không cần lo nghĩ về nó! Bây giờ em đang có khoảng hai trăm triệu ở đây.

Cô có thể sử dụng nó trước, và đừng ra ngoài bán hoa quả rong nữa." Lê Uy Long vừa nói vừa đưa cho Lê Hồng Ngọc số tiền mà anh vừa rút từ ngân hàng lúc nãy.
"Trời đất! Em lấy đâu ra nhiều tiền thế này?" Lê Hồng Ngọc kinh ngạc thốt lên.
"Gần đây em có tiết kiệm một số tiền riêng." Lê Uy Long nói.
"Vậy đây là số tiền em đã vất vả tích cóp, cô không thể nhận nó được." Lê Hồng Ngọc nói.
"Cô Lê, cô là giáo viên đáng kính nhất đối với em.

Nếu không có sự dạy dỗ chỉ bảo của cô, sẽ không có Lê Uy Long ngày hôm nay.

Bây giờ cô đang gặp rắc rối, hãy để em được làm tròn bổn phận của một người học trò!!" Lê Uy Long nói.
"Nhưng, cô đã không thể giúp em có một tương lai tốt đẹp, bây giờ em chỉ là một người con rể mà thôi." Lê Hồng Ngọc buồn bã nói.
"........." Lê Uy Long hoàn toàn không nói nên lời.

Bây giờ anh vẫn đang giấu Lê Hồng Ngọc danh tính thật của mình, làm sao có thể giải thích cho cô ấy hiểu đây?
Khi Lê Uy Long học xong trung học, anh được nhận ngay vào một trường đại học danh tiếng, nhưng anh đã kiên quyết gác sách bút sang một bên để gia nhập quân đội.

Sau đó, với nhiều thành tích nổi bật, Vĩnh Thiên đã trở thành Tổng tư lệnh quân đội quốc gia.
Dĩ nhiên là Lê Hồng Ngọc không hề biết những điều này.
"Cô Dung, dù sao, lúc đó cô đã rất tử tế với em, bây giờ cô cũng đang thiếu tiền, mẹ cô lại đang bệnh, bố cô phải nhập viện, cô thì không có việc làm,...!Em biết là cô thực sự rất cần tiền để chữa trị cho họ.

Số tiền ít ỏi này, xin cô hãy nhận lấy, nếu không thì lương tâm của em sẽ day dứt không yên." Lê Uy Long nói.
Đúng là hiện giờ Lê Hồng Ngọc rất cần tiền.

Nghe những lời của Lê Uy Long, cô cảm động nói: "...Được, vậy số tiền này coi như cô đã mượn từ em.

Sau này, khi cô có tiền, nhất định sẽ trả lại đầy đủ."
"Được rồi, vậy thì cô cầm lấy nó đi." Tất nhiên, Lê Uy Long không hề đòi hỏi Lê Hồng Ngọc phải trả lại tiền, giờ anh chỉ muốn cô nhận số tiền này trước.

Nếu cô ấy thực sự trả lại tiền trong tương lai, anh cũng sẽ không lấy.
"Cảm ơn, Vĩnh Thiên." Lê Hồng Ngọc nói một cách biết ơn.
"Cô không cần phải khách sáo như vậy, cô Dung, chúng ta là thầy trò mà.

Cô cứ cảm ơn em hoài như vậy cảm giác thật xa cách quá!", Lê Uy Long nói với vẻ hóm hỉnh.
Sau đó, hai người quay trở lại phòng khách và tiếp tục trò chuyện.
"Cô Dung, em vẫn còn một số việc quan trọng cần phải làm.

Bây giờ em phải quay về trước, nhưng em sẽ đến bệnh viện để thăm chú vào ngày mai." Lê Uy Long nói.

Không phải là anh không muốn đến bệnh viện để thăm cha của Lê Hồng Ngọc ngay, mà là bởi vì anh thực sự đang có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
"Được, đi đường cẩn thận nhé! Có thời gian thì cứ ghé qua đây, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn." Lê Hồng Ngọc mỉm cười nói.
"Vâng, tạm biệt cô, em sẽ quay lại sớm thôi." Lê Uy Long nói và cũng mỉm cười đáp lễ.
"Tạm biệt, cô giáo Lê." Thiên Thành thấy Lê Uy Long chuẩn bị rời đi, anh cũng nói lời tạm biệt với Lê Hồng Ngọc.
"Tạm biệt." Lê Hồng Ngọc lúc này cũng đang có chút bận rộn, vì vậy cô không níu giữ Lê Uy Long và bạn anh lâu thêm nữa.
Sau đó hai người nhanh chóng rời đi.
Sau khi xuống cầu thang và lên xe, Lê Uy Long nói với Thiên Thành: "Gia đình cô ấy đang bị chèn ép.

Cậu hãy giúp tôi điều tra xem ai đã ra chỉ thị cho Bai đầu trọc đánh bố cô ấy."
"Vâng!" Thiên Thành đáp.
"Có vẻ như vẫn còn rất nhiều thế lực đen tối ở thành phố Đà Lạt này, nhưng đoàn thanh tra của chúng ta lại không có nhiều nhân lực.

Rất khó để thi hành công việc chỉ với hai người, tôi và cậu." Lê Uy Long cau mày nói.
"Anh Thiên, vậy kế hoạch của anh là gì?" Thiên Thành hỏi.
"Tôi định sẽ điều động một nhóm đặc vụ tới đây tham gia cùng với chúng ta, như vậy chúng ta có thể ra chỉ thị bất cứ lúc nào.

Chỉ cần điều tra ra những thế lực xấu xa này và tất cả bè lũ đứng sau bọn chúng, chúng ta sẽ bắt giữ chúng ngay lập tức." Lê Uy Long quả quyết nói.
"Được, tôi sẽ sắp xếp cho một đội đặc vụ đến đây ngay." Thiên Thành nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui