"Cậu không cần phải huy động quá nhiều người, chỉ cần chọn hai mươi đặc vụ ưu tú nhất, những người đã trải qua nhiều trận chiến và dày dạn kinh nghiệm ấy." Lê Uy Long nói.
Bây giờ, băng Hổ Báo đã bị xóa sổ, anh cảm thấy rằng không cần thiết phải huy động đến sư đoàn tác chiến nữa.
"Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ để cho Sĩ quan Lưu chọn giúp chọn hai mươi đặc vụ giỏi nhất." Thiên Thành nói.
"Ngoài ra, một trong những bác sĩ quân y giỏi nhất cũng phải được gửi đến đây.
Tôi muốn họ chữa trị cho bố mẹ cô giáo và cô nữ sinh Kiều Vy kia!" Lê Uy Long nói.
Anh ta đã nghe Lê Hồng Ngọc nói rằng tình trạng của Kiều Vy rất nghiêm trọng, có thể bị tàn tật suốt đời, vì vậy anh muốn nhờ bác sĩ quân y giỏi nhất thử điều trị cho cô ấy.
Hơn nữa, cha của Lê Hồng Ngọc cũng đang bị thương nặng, còn mẹ cô thì bất thường về tinh thần, vì vậy một bác sĩ quân y nên được đưa đến để chữa trị cho họ.
"Vâng." Thiên Thành nói.
"Trương gia đã bị hủy diệt.
Sau khi người của chúng ta đến, hãy để họ kiểm tra số tài sản của gia đình họ Trương đó, cũng như những tài sản bất hợp pháp của băng Hổ Báo, tất cả chúng sẽ được xung vào kho bạc thành phố." Vĩnh Thiên nói.
"Được, tôi sẽ sắp xếp nó ngay lập tức.” Thiên Thành nói.
Sau khi nhận được lệnh của Lê Uy Long, Thiên Thành bắt đầu gọi cho Lưu Bảo Kim và yêu cầu anh ta chọn ra hai mươi đặc vụ tài giỏi nhất và một bác sĩ quân y có kỹ năng tốt nhất để đến thành phố Đà Lạt.
Sau đó, anh lái xe đưa Lê Uy Long trở về biệt thự.
Trở về căn biệt thự trên đồi Mây, Lê Uy Long thấy Nguyễn Tú Cẩm đang đóng gói quần áo và máy tính xách tay của mình.
"Cô đang làm gì vậy?" Lê Uy Long ngạc nhiên hỏi.
"À, tôi định sẽ quay trở về căn chung cư của mình," Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Cô đang sống rất tốt ở đây, tại sao đột nhiên lại phải trở về nhà?" Lê Uy Long bối rối hỏi.
"Tôi đã làm phiền anh và Dư Hân quá lâu rồi, tôi xấu hổ lắm." Nguyễn Tú Cẩm nói.
Trong một thời gian dài, cô đã sống ở đây, và cô luôn ngủ chung với Chu Nhược Mai, điều này thực sự ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng của Lê Uy Long và Chu Nhược Mai quá nhiều.
Do đó, cô quyết định rời khỏi biệt thự và trở về căn nhà thuê của mình.
Nguyễn Tú Cẩm không phải là người quá khó hiểu.
Cô ấy cảm thấy Chu Nhược Mai đã chấp nhận Lê Uy Long từ lâu, qua tất cả những màn thể hiện xuất sắc của anh ấy gần đây.
Mối quan hệ giữa hai người đang biến chuyển tốt dần lên.
Nếu cô còn tiếp tục sống ở đây, điều đó sẽ là cản trở rất lớn với hai người họ.
"Cô không có làm phiền gì cả! Nếu cô bỏ về lúc này, Dư Hân sẽ cô đơn lắm!" Lê Uy Long nói.
"Không phải Dư Hân vẫn có anh sao? Làm sao cô ấy cô đơn được chứ?" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Cô ấy không thể nằm chung với tôi vào ban đêm.
Nếu cô rời đi, cô ấy sẽ phải ngủ một mình, như vậy chẳng phải sẽ rất cô đơn sao?" Lê Uy Long nói.
"Ôi trời ơi anh ngốc của tôi, anh đúng là tên đần mà! Không, ý tôi là...!anh là một người đàn ông...!quá ngay thẳng đấy! Cô ấy là vợ của anh! Hai người sẽ còn sống với nhau đến hết cuộc đời cơ! Chẳng lẽ hai người định ngủ riêng cả đời à?" Nguyễn Tú Cẩm giận dữ nói, thầm cảm thấy Lê Uy Long này đúng là hết thuốc chữa.
Lê Uy Long cũng rất bất ngờ khi nghe điều này và hỏi lại: "Vậy tôi nên làm gì mới được?"
"Ôi trời....! Anh đúng là hết thuốc chữa! Không có gì ngạc nhiên khi tôi nghe người ta nói rằng anh thậm chí vẫn là trai tân!! Anh đã kết hôn được ba năm, Dư Hân là con gái, cô ấy ngại nên dĩ nhiên sẽ không chủ động.
Còn anh đường đường là một người đàn ông, chẳng lẽ anh cũng không biết cách chủ động sao? Nếu anh cứ ngồi đó mà chờ một cô gái chủ động, thì cứ chuẩn bị tinh thần làm trai tân cả đời đi!" Ngyễn Tú Hằng nói và nhìn Lê Uy Long với ánh mắt vô vọng.
"......" Lê Uy Long thoáng đỏ mặt khi Tú Hằng nói.
Có phải tất cả các tiểu thuyết gia đều có thể nói chuyện tự do như vậy không?
"Cái gì đây, anh còn đỏ mặt nữa?" Nguyễn Tú Cẩm không nói nên lời khi thấy khuôn mặt của Lê Uy Long đỏ bừng.
"Cô đã nói ra những chuyện tế nhị như vậy, tôi có thể không đỏ mặt sao?" Lê Uy Long cảm thấy mình như một học sinh ngu ngốc đang được giáo viên khai sáng.
"Trời ạ, anh là chồng của bạn thân tôi.
Tôi không muốn Dư Hân yêu quý của mình phải làm góa phụ suốt đời, vì vậy tôi mới nói với anh những điều này.
Gần đây tôi thấy anh đã thể hiện phong độ rất tốt và có lẽ Dư Hân cũng cảm thấy như thế.
Nhất là sau đám cưới của hai người và những việc anh làm để báo thù cho cha mình cũng như vảo vệ Dư Hân.
Đây chính là cơ hội vàng để cho anh làm mấy chuyện mà đàn ông và phụ nữ vẫn hay làm đấy!” Nguyễn Tú Cẩm nói xong, khuôn mặt bỗng đỏ bừng.
"Cảm ơn cô đã nhắc nhở, nhưng tôi tự biết phải làm chuyện đó như thế nào." Lê Uy Long nói.
Nghĩ đến việc chủ động lẻn vào phòng của Chu Nhược Mai ngay giữa đêm, tim anh bỗng đập thình thịch, tự hỏi liệu cô ấy có từ chối mình không.
Anh là một người đàn ông sinh lý hoàn toàn bình thường, và anh đã hai mươi sáu tuổi, vì vậy dĩ nhiên anh cũng có nhu cầu của bản thân.
Chu Nhược Mai lại quá đỗi xinh đẹp và quyến rũ, nếu anh nói rằng không muốn làm chuyện này với cô ấy, thì đó chắc chắn là một lời nói dối.
"Nếu anh đã tự biết cách làm chuyện đó thì tốt.
Giờ tôi sẽ quay về nhà mình và trả lại thế giới riêng cho hai người.
Hãy hành động tối nay luôn đi, làm mọi việc nên làm giữa chồng và vợ.
Đừng trì hoãn thêm nữa." Nguyễn Tú Cẩm quả quyết nói, xem ra cô ấy cũng bạo miệng thật!!