Long Uy Chiến Thần


"Ấy không, đừng bán thanh kiếm của tôi! Đó là bảo vật gia truyền của gia đình tôi!" Lê Uy Long đột nhiên trở nên lo lắng.
Thanh kiếm của Dương Văn Diệp rất quan trọng đối với Lê Uy Long.

Nó không chỉ có thể phát huy hết khả năng kiếm thuật của Dương gia mà còn là một di vật do ông Dương để lại.

Vĩnh Thiên thực sự muốn lấy lại và giữ nó như một kỷ vật, vì vậy anh mới phải lặn lội đến đây gặp Ánh Hạ.
Sau đó, Lê Uy Long lại nói: "Dù sao, tôi cũng đã từng cứu mạng cô và quét sạch hơn hai trăm tên tội phạm giúp cô, tại sao cô không thể trả lại thanh kiếm đó cho tôi chứ? Cô cũng biết rồi đấy, bố tôi là một cựu chiến binh.

Ông ấy đã từng dùng thanh kiếm này để giết kẻ thù trên chiến trường.

Nó có một ý nghĩa lịch sử to lớn.

Làm sao cô có thể bán một kỷ vật quý giá như thế làm phế liệu? Tôi hứa là sẽ không bao giờ sử dụng thanh kiếm này để giết người nữa.

Được chưa?"
Lê Uy Long chưa bao giờ phải cố gắng cầu xin ai đó như thế này trước đây.

Nhưng bây giờ anh lại phải xuống nước năn nỉ Ánh Hạ trả lại thanh kiếm bảo vật của người cha nuôi.
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, anh thật phiền phức, tôi sẽ trả lại nó cho anh được chưa!" Ánh Hạ vừa mới nhậm chức và có rất nhiều việc phải giải quyết.

Thấy Lê Uy Long cứ lằng nhằng mãi vì một thanh kiếm cũ mèm.

Cô bực mình đến mức đồng ý trả lại anh ta luôn, để anh ta có thể bớt nói lại.
"Vậy tốt quá rồi, nếu cô hứa trả lại nó cho tôi ngay từ đầu thì tôi đâu phải mất công làm phiền cô như thế!" Lê Uy Long mỉm cười.
"Vậy thì đi theo tôi lấy lại thanh kiếm đi!" Ánh Hạ sốt ruột nói trong khi bước ra khỏi văn phòng.
Chỉ một lát sau đó, Lê Uy Long và Ánh Hạ đã quay trở lại với thanh kiếm lớn của anh trên tay.
Sau khi lấy lại món kỷ vật, Lê Uy Long cũng không muốn nán lại Sở cảnh sát lâu thêm nữa, nên anh đã nhanh chóng bỏ đi.
Vĩnh Thiên không muốn Ánh Hạ điều tra vụ án Lương Tuấn Thịnh khiến Kiều Vy nhảy khỏi tòa nhà.

Bởi vì anh đã âm thầm sắp xếp Thiên Thành đi điều tra.
Vụ án này liên quan đến ủy viên hội đồng nhân dân thành phố Đà Lạt, cô giáo cũ của anh cũng là người có liên quan.

Vì vậy anh cần phải tự mình tìm cách giải quyết nó.
Lê Uy Long bước vào chiếc xe jeep gần đó và không lái chiếc Bugatti Veyron vì anh không muốn để lộ danh tính.
Anh đặt thanh kiến lên xe và lái về phía nhà của Lê Hồng Ngọc.

Hôm nay, anh muốn cùng Lê Hồng Ngọc đi thăm Kiều Vy và cha của cô ấy.
Vì hôm qua quên xin số điện thoại di động của cô giáo, nên Lê Uy Long phải đến nhà cô một lần nữa để tìm gặp.
Trên đường đến nhà của Lê Hồng Ngọc, Lê Uy Long nhận được một cuộc gọi từ Thiên Thành.
"Anh Thiên, hai mươi đặc vụ thiện chiến và bác sĩ quân y giỏi nhất đã lên đường đi Đà Lạt bằng máy bay và họ dự kiến sẽ đến nơi vào lúc 3 giờ chiều." Thiên Thành nói.
"Được rồi, sau khi bác sĩ quân đội đến, hãy kêu ông ấy đến bệnh viện địa phương ngay, còn hai mươi đặc vụ kia thì tùy cậu sắp xếp.

Việc đầu tiên cần làm là tịch thu tài sản của Trương gia và băng Hổ Báo." Lê Uy Long nói.
"Vâng, tôi hiểu!" Thiên Thành nói.
..............
Lê Hồng Ngọc không biết rằng Lê Uy Long sẽ đến vào hôm nay.

Lúc này, cô ấy đang cất hai trăm triệu đồng mà cậu học sinh cũ đưa hôm qua trong túi xách của mình, sau đó đi xuống cầu thang.

Cô cảm thấy không an toàn khi giữ một số tiền lớn như vậy trong nhà và cũng quá nguy hiểm khi mang nó trên người.

Cô dự định sẽ gửi số tiền này vào ngân hàng trước, sau đó mới đi gặp bố và Kiều Vy trong bệnh viện.
Nhà cô ấy tương đối xa, và không có chuyến xe buýt nào đi qua khu đó.

Phải mất một chặng đường dài để đến nơi.
Khi Lê Hồng Ngọc đang đi trên con đường hẻo lánh, cô bất ngờ trông thấy ba chiếc xe tải đang đi đến gần.
Cô liếc mắt nhìn và thấy rằng người trong chiếc xe tải kia chính là Bai đầu trọc!
Thấy vậy, Lê Hồng Ngọc vô cùng sợ hãi và nhanh chóng trở nên tái nhợt.

Cô không thể ngờ lại đụng độ bè lũ của Bai đầu trọc ngay trên một con đường hẹp và vắng vẻ như thế này!
Ngay khi cô đang định chạy trốn, cả ba chiếc xe tải đã phanh gấp và dừng lại ngay xung quanh cô.
Sau đó, một tá người nhảy xuống từ trong ba chiếc xe tải và nhanh chóng bao vây cô.
"Các người...!các người đang làm gì vậy?" Lê Hồng Ngọc run rẩy hỏi.
"Hôm qua người của tôi đã đến đòi phí bảo kê của cô.

Nhưng cô không những không trả tiền mà còn làm bị thương người của tôi.

Lần này để xem cô còn chạy đằng nào được?!!", Bai đầu trọc bước đến và nói dữ dội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui