Lúc này mặc dù Chu Nhược Mai đã cảm thấy hơi choáng váng nhưng do dược lực của thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn phát tác hết nên thần trí của cô vẫn còn tỉnh táo.
Chu Lệ Ngọc dìu Chu Nhược Mai đưa cô bước ra ngoài cửa hướng về phía cầu thang máy ngoài hành lang.
Các nhân viên của Nhà hàng Đại Thành hầu hết đều biết Phan Thiên vì anh ta thường đưa bạn bè đến ăn uống tại đây, và tất cả bọn họ cũng đều biết rằng nhà hàng này thuộc sở hữu của gia đình anh ta.
Phan Thiên chính là chủ sở hữu trẻ của nhà hàng này.
Đi dọc hành lang, bất kỳ nhân viên nào gặp Phan Thiên, họ đều cúi đầu và kính cẩn chào to ông chủ trẻ Phan gia của họ.
Chu Nhược Mai đã gần đi tới cửa thang máy, mắt cô lúc này càng ngày càng mờ đi và cảm giác trĩu nặng thường trực đè lên đầu óc.
Cô cố gắng dùng hết định lực để giữ cho mình chút ít sự tỉnh táo còn sót lại trong đầu.
Mắt thấy Chu Lệ Ngọc nhanh tay nhấn nút số 8 trên bảng điều khiển của thang máy, Chu Nhược Mai thận trọng hỏi, người vẫn còn hơi tỉnh táo:
“Phi Phi, chúng ta đi xuống cầu thang, tại sao em lại nhấn lên tầng tám?"
“Chị ơi, tình hình của chị có vẻ tệ quá.
Đừng về nữa.
Em sẽ lấy một phòng để chị nghỉ lại đây với em đêm nay."
Chu Lệ Ngọc không ngờ rằng Chu Nhược Mai đã có vẻ choáng váng đến thế lại vẫn kịp nhận ra cô ta đã nhấn tầng tám nên đành nói bừa.
“Không, chị muốn về nhà!"
Chu Nhược Mai nói cương quyết.
Cơ thể cô khó chịu một cách lạ lùng, đầu óc ngày càng mờ mịt và choáng váng một cách không thể giải thích được nên Chu Nhược Mai liền trở nên cảnh giác.
Cô cương quyết không muốn qua đêm trong phòng nghỉ của Nhà hàng Đại Thành này.
Lúc này, Phan Thiên và Trần An Huy đã chạy tới và vây quanh Chu Nhược Mai.
“Dư Hân, em đã không được tỉnh táo lại đi taxi về đêm hôm thế này thật sự rất không an toàn.
Kể cả có Phi Phi cùng đi cũng hoàn toàn không ổn.
Để an toàn cho em, anh nghĩ tốt hơn là em hãy nghỉ lại đây một đêm."
Phan Thiên cố gắng thuyết phục.
Kế hoạch đã gần như hoàn hảo, mọi chuyện đã sắp thành công, đến nước này thì dĩ nhiên hắn sẽ không bao giờ để cho Chu Nhược Mai quay về.
“Đúng vậy.
Kể cả khi chị yêu cầu Phi Phi đưa chị về thì cả hai đều là phụ nữ.
Nếu có bất kỳ bất trắc nào xảy ra trên đường đi thì hai chị em biết phải làm sao? Tôi cũng cảm thấy không yên tâm chút nào, vì vậy bây giờ chị đừng về nhà nữa." Trần An Huy cũng thuyết phục.
“Chị ơi, em nghĩ những gì hai anh ấy vừa nói đều rất hợp lý.
Họ đương nhiên không an tâm nếu hai người phụ nữ chúng ta đi taxi về đêm hôm như thế.
Tại sao chúng ta không ở lại Nhà hàng Đại Thành một đêm? Dù gì còn có em ở đây, chị lo sợ gì chứ?" Chu Lệ Ngọc cũng ra công thuyết phục.
Đã đến bước cuối cùng của kế hoạch tuyệt hảo mà cô ta dày công vạch ra, cô ta chắc chắn sẽ không để Chu Nhược Mai về nhà.
Chỉ cần thực hiện thành công kế hoạch và kiểm soát được Chu Nhược Mai thì trong tương lai bọn họ có thể hoàn toàn làm chủ các dự án của tập đoàn Galaxy như mong ước.
“Đừng nói về chuyện đó nữa.
Tôi sẽ không nghỉ lại ở đây.
Phi Phi, buông chị ra để chị về.
Chị sẽ tự về một mình!" Chu Nhược Mai vừa nói vừa đẩy Chu Lệ Ngọc ra và tự mình đi xuống cầu thang.
Thấy Chu Nhược Mai vô cùng cương quyết, Phan Thiên lập tức đứng lên ngay phía trước để chặn đường của cô.
Miếng ăn đã kề tận miệng làm sao anh ta có thể để miếng mồi béo bở thoát đi cho được!
“Chu Nhược Mai, nếu em đi taxi về nhà một mình, tôi thậm chí còn lo lắng hơn! Nếu có sự cố xảy ra, ai sẽ chịu trách nhiệm?" Phan Thiên nói.
“Chuyện xảy ra với tôi thì đâu cần anh phải chịu trách nhiệm.
Tại sao anh lại có vẻ lo lắng như vậy? Tránh ra!" Chu Nhược Mai cảm thấy mọi việc hoàn toàn không bình thường.
Lúc này, thang máy đã lên đến tầng hai và cánh cửa ngay lập tức đã mở ra.
“Tôi làm mọi thứ hoàn toàn vì lợi ích và sự an toàn của em!" Phan Thiên cố tỏ ra thành thật.
“Đúng thế.
Chị là chị gái của em.
Nếu có chuyện gì xảy ra với chị, em biết phải giải thích ra sao với chú và dì? Em phải đối mặt với nhà họ Chu chúng ta ra sao?" Chu Lệ Ngọc nói.
“Đúng rồi.
Đêm hôm mà đi taxi thì thật quá sức nguy hiểm với một người phụ nữ.
Ai biết trước được chuyện gì xảy ra khi chị lên xe với một người lạ!" Trần An Huy cũng góp miệng nói.
Thấy bọn Phan Thiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy đều khăng khăng bắt mình phải ngủ lại ở đây, Chu Nhược Mai càng trở nên nghi ngờ.
Cô càng nghe càng cảm thấy mọi chuyện có vẻ như không ổn.
“Đừng ngăn tôi đi.
Để tôi trở về nhà! Chỉ là đi taxi về nhà, sao có thể đáng sợ như lời các người nói?" Chu Nhược Mai nói to.
Tuy nhiên, Phan Thiên không những không nhường đường mà còn dùng lực đẩy Chu Nhược Mai vào thang máy.