Khi Phan Thiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lê Uy Long, cơ thể hắn ta run lên cầm cập, ánh mắt này thật sự rất đáng sợ!
“Mau… mau ngăn anh ta lại, đừng để tới đây!” Phan Thiên run rẩy nói.
“Vâng!” Các bảo vệ xúm lại, lao về phía Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan.
Lê Uy Long không muốn đánh nhau với những bảo vệ này, vì vậy anh đã nhảy lên, vượt qua đầu họ và rơi xuống bên cạnh Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai.
Đối với anh, bây giờ bảo vệ cho Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm là điều quan trọng nhất, và những bảo vệ đó cứ để Hà Ngọc Lan giải quyết.
Hà Ngọc Lan đã quá đủ để đối phó với những tên bảo vệ không biết trời cao đất rộng này rồi.
Nhìn thấy Lê Uy Long nhảy đến đây, Chu Lệ Ngọc lập tức hoảng sợ, cô ta sợ tới mức buông Chu Nhược Mai ra, trốn ra phía sau.
Phan Thiên và Trần An Huy cũng nhìn thấy Lê Uy Long nhảy cao đến đây, lập tức sợ hãi bỏ chạy.
Những bảo vệ này không ngờ Lê Uy Long sẽ nhảy qua đầu họ, bọn họ không thể dừng tốc độ lại và tiếp tục lao về phía trước để xử lý người phụ nữ đi cùng Lê Uy Long.
Khi Hà Ngọc Lan thấy rất nhiều bảo vệ lao về phía mình, cô ấy không thèm ra tay với bọn họ để không làm bẩn tay mình.
Cô ấy không ra tay, không có nghĩa là cô ấy sẽ không làm gì.
Cô ấy không ra tay, nhưng lại ra chân.
Cô ấy đá bay chiếc bàn tròn bên cạnh.
Chiếc bàn tròn bay lên trên không, phóng về phía các bảo vệ đang lao tới!
Nhóm bảo vệ đột nhiên nhìn thấy một chiếc bàn tròn bay về phía họ giống như một chiếc bánh xe khổng lồ, tất cả lập tức hoảng sợ!
“A! A! A.
”
Chiếc bàn tròn xoay mạnh bay qua nhóm bảo vệ, những bảo vệ bị bàn chạm vào đều bị bắn ra, lăn lộn dưới mặt đất.
Bàn tròn xuyên qua đám bảo vệ và tiếp tục bay về phía trước, lao về hướng của Lê Uy Long, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm.
Nhìn thấy chiếc bàn tròn lao tới, Lê Uy Long vội vàng một tay ôm Chu Nhược Mai và một tay ôm Nguyễn Tú Cẩm, nhảy lên không trung.
Hà Ngọc Lan biết là Lê Uy Long có thể xử lý bàn tròn này, vì vậy cô ấy mới dám đá chiếc bàn tròn đi.
Trước khi đá nó, cô ấy biết rằng cuối cùng chiếc bàn tròn này sẽ bay về hướng Lê Uy Long đang đứng.
Và Lê Uy Long thực sự có thể đá chiếc bàn tròn này thành nhiều mảnh, nhưng anh thấy Phan Thiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy đang ở phía sau mình không xa, vì vậy anh chỉ ôm Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhảy lên tránh chiếc bàn tròn này, để bàn tròn tiếp tục lao vào Chu Lệ Ngọc, Phan Thiên và Trần An Huy.
Khi Lê Uy Long ôm Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhảy lên không trung, chiếc bàn tròn bay qua chân họ.
Khi Phan Thiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy nhìn thấy chiếc bàn tròn này như một bánh xe lao đến chỗ mình, bọn họ lập tức hoảng sợ và không biết phải tránh như nào.
“A! A! A!”
Phan Thiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy bị bàn tròn va vào đồng thời kêu lên thảm thiết và ngã xuống đất.
Khi chiếc bàn tròn rơi xuống mặt đất, nó vẫn đang quay.
Chỉ với một chiêu, Hà Ngọc Lan đã đập tan toàn kẻ địch tại Nhà hàng Đại Thành, khiến bọn chúng kêu la thảm thiết.
Lúc này, Lê Uy Long đã ôm Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm xuống mặt đất.
“Lê Uy Long, sao anh lại tới đây?” Nguyễn Tú Cẩm sau khi hoàn hồn lại, rồi hỏi.
“Không phải là cô gọi điện thoại cho tôi tới sao?” Lê Uy Long không hiểu.
“Tôi tưởng là anh không nghe thấy tôi nói.
” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Cô không cúp máy, tôi đã nghe toàn bộ chuyện xảy ra ở đây.
” Lê Uy Long nói.
“Lê Uy Long, lần sau anh đừng hét to như vậy nữa, chẳng lẽ anh không sợ dọa chết em sao?” Chu Nhược Mai đang có tác dụng của thuốc, bắt đầu trở nên mơ hồ, quên mất đang có rất nhiều người ở đây mà làm nũng với Lê Uy Long.