Phan Thiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy đã bị sốc khi thấy Hà Ngọc Lan mạnh mẽ như vậy.
Bọn họ không biết rằng vừa rồi Hà Ngọc Lan thực sự chỉ dùng ba mươi phần trăm sức mạnh.
Nếu vừa rồi Hà Ngọc Lan cố hết sức với cú đá đó, đội trưởng đội an ninh chắc chắn sẽ chết!
Nhìn thấy Hà Ngọc Lan đã đánh gục tất cả các bảo vệ, Lê Uy Long nói với Hà Ngọc Lan: “Hà Ngọc Lan, cô tới giúp đỡ và bảo vệ cô ấy và Nguyễn Tú Cẩm.
”
“Được.
” Hà Ngọc Lan lập tức đi tới, dìu Chu Nhược Mai đang buồn ngủ.
Sau đó, Lê Uy Long lạnh lùng đi về phía Phan Thiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy.
Ba người bọn họ đã tấn công vợ anh, anh phải tự tay trừng trị bọn họ!
“Lê Uy Long, anh muốn làm gì?” Phan Thiên run rẩy hỏi khi thấy Lê Uy Long đang lạnh lùng đi về phía mình.
“Phan Thiên, anh không chỉ định hãm hại vợ tôi, còn dám đánh Nguyễn Tú Cẩm thê thảm như vậy, tôi muốn anh phải trả giá đắt vì những gì anh đã làm!”, Lê Uy Long nói.
Anh quyết định xử lý Phan Thiên đầu tiên, sau đó đến Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy.
“Đừng mà, tôi biết sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi đi!” Phan Thiên không sợ Lê Uy Long, nhưng có một người phụ nữ mạnh mẽ ở bên cạnh Lê Uy Long, hắn ta phải cầu xin tha tội.
“Tha cho anh sao? Vừa rồi anh rất kiêu ngạo mà, anh nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng tha cho anh hả?” Lê Uy Long nói.
“Anh… anh muốn làm gì?” Phan Thiên hỏi.
“Anh không phải muốn tôi oán hận mà đến tắm máu nhà hàng Đại Thành sao? Tôi sẽ dùng máu của anh để rửa nhà hàng của anh!” Lê Uy Long nói xong, lập tức đã đi tới trước mặt Phan Thiên.
Phan Thiên sợ tới mức hồn bay phách lạc: “Anh… anh làm sao biết tôi muốn anh tắm máu nhà hàng Đại Thành của tôi vậy?”
“Khi nãy Nguyễn Tú Cẩm gọi cho điện cho tôi, cô ấy không có cúp máy, tôi đã nghe hết các người nói chuyện rồi.
” Lê Uy Long nói.
Nghe những gì Lê Uy Long nói, mọi người mới hiểu ra là vừa nãy Nguyễn Tú Cẩm đã gọi điện cho Lê Uy Long, cô ấy lại còn không cúp máy, chẳng trách Lê Uy Long biết được mọi chuyện ở đây!
Ngay cả Nguyễn Tú Cẩm không biết điều đó, trong lúc vội vàng, cô ấy đã không có thời gian cúp máy, vì vậy đã cất luôn điện thoại vào túi quần.
Phan Thiên thấy Lê Uy Long không chịu buông tha mình, trong lòng hoảng sợ kéo Chu Lệ Ngọc tới chắn trước người mình, run rẩy nói với Lê Uy Long: “Đừng tới đây, nếu không tôi sẽ giết em dâu của anh!”
Tình huống này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Chu Lệ Ngọc không bao giờ tưởng tượng rằng Phan Thiên sẽ bắt mình làm con tin khi có tai họa.
Mình còn tìm cách giúp hắn ta có được Chu Nhược Mai nữa, đúng là đồ vong ân bội nghĩa!
Nhưng vấn đề là lấy cô ta ra làm con tin có tác dụng gì sao?
Lê Uy Long cũng không ngờ Phan Thiên lại bắt Chu Lệ Ngọc ra làm con tin, con tin này không có ý nghĩa gì với anh cả!
Bởi vì còn muốn trừng trị Chu Lệ Ngọc!
“Lê Uy Long, tôi là em dâu của anh, đừng có làm loạn!” Chu Lệ Ngọc thực sự lo lắng Lê Uy Long nổi giận sẽ giết chết cả mình và Phan Thiên, vì vậy cô ta mới sử dụng thân phận em dâu để cầu xin.
“Hừ! Cô bây giờ mới nhớ là em gái của Dư Hân sao, lại còn nhận là em dâu của tôi hả? Không phải vừa rồi cô không muốn nhận người chị như Dư Hân, rồi muốn hủy hoại cô ấy sao?” Lê Uy Long chế nhạo.
Sau khi Lê Uy Long nói xong, đột nhiên đấm ra!
“Bốp!”
“A!"
Phan Thiên hét thảm một tiếng và bay về phía sau.
Tuy nhiên, Chu Lệ Ngọc vẫn bình an vô sự.
Cú đấm mà Lê Uy Long vừa đánh là từ đỉnh đầu của Chu Lệ Ngọc và đánh vào người của Phan Thiên.
Vì Chu Lệ Ngọc thấp hơn Phan Thiên, Lê Uy Long đã đấm một phát vào trán của Phan Thiên.