“Tôi từ rất xa đi đến thành phố Đà Lạt, anh ấy mời tôi ăn một bữa cơm, có gì mà ngạc nhiên như vậy chứ?” Hà Ngọc Lan nhẹ nhàng nói.
“Không… không có gì, cô đến từ đâu vậy?” Nguyễn Tú Cẩm hỏi lại.
“Tôi đến từ phía Tây.
” Hà Ngọc Lan nói.
“Cô đã từ phía Tây xa xôi đến thành phố Đà Lạt này để gặp Lê Uy Long!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Không chỉ để gặp anh ấy, tôi đến đây với bác sĩ Lưu.
” Hà Ngọc Lan nói.
“Vậy cô đến thành phố Đà Lạt, ngoài gặp Lê Uy Long ra, cô có còn chuyện gì nữa không?” Nguyễn Tú Cẩm lại hỏi.
“Sao lại nhiều chuyện vậy? Đây là chuyện cơ mật, không thể nói ra.
” Hà Ngọc Lan có chút nóng nảy.
“Xin lỗi, là do tôi đã nhiều chuyện.
” Nguyễn Tú Cẩm cũng nhận ra là mình có quá nhiều câu hỏi.
Mình với người khác cũng không quen biết, sao lại kể hết cho mình được.
Hà Ngọc Lan đưa Nguyễn Tú Cẩm về xong cô ấy cũng quay lại khách sạn.
Sau khi Trần An Huy và Chu Lệ Ngọc đưa Phan Thiên đến bệnh viện, lập tức yêu cầu bác sĩ chữa cho hắn ta.
Bệnh viện nơi Phan Thiên nằm cũng chính là bệnh viện nơi Kiều Vy và Lê Hùng Thanh nằm.
Lưu Bảo Thông đã nghe nói từ Thiên Thành, Trần An Huy là bị Lê Uy Long làm biến dạng, đương nhiên sẽ không chữa trị cho hắn ta.
Rất nhanh, bố mẹ của Phan Thiên sau khi biết tin cũng vội vàng đến bệnh viện.
Mẹ của Phan Thiên vô cùng kinh hoàng khi nhìn thấy những vết thương ghê người trên mặt Phan Thiên, giọng bà ta run rẩy hỏi: “Ai! ai đã làm chuyện này?”
“Mẹ, là thằng khốn Lê Uy Long đã làm điều này, con đã biến thành một người xấu xí, con không muốn sống nữa!” Phan Thiên khóc lóc, nói ra.
“Lê Uy Long sao? Đó là Lê Uy Long, con rể của nhà họ Chu hả?” Đinh Mai Phương hỏi.
“Đúng, chính là thằng đấy! Mẹ, nhất định phải trả thù cho con!” Phan Thiên nói.
“Huy Thành, tại sao Lê Uy Long lại phá hủy khuôn mặt của con vậy?” Cha của Phan Thiên là Phan Kiệt tức giận hỏi.
Phan Thiên biết rằng sự việc này không che giấu được, vì vậy hắn ta đanh phải kể hết ra.
Bởi vì có rất nhiều bảo vệ ở Nhà hàng Đại Thành nên hắn ta muốn giấu cũng không được.
Phan Kiệt nghe xong, tức giận nói: “Đúng là trò cười, Lê Uy Long này quá ngang ngược! Con còn chưa đụng chạm gì đến vợ của cậu ta, mà đã ra tay tàn nhẫn như vậy, hủy hoại gương mặt của con, chúng ta đường đường là nhà họ Phan lại phải sợ một người con rể của nhà họ Chu sao?”
“Đúng vậy! Thằng đấy chỉ là một thằng con rể phế vật của nhà họ Chu mà thôi, vậy mà dám càn rỡ, hủy đi khuôn mặt của con, không để nhà họ Phan chúng ta vào mắt nữa!” Phan Thiên hùa theo muốn bố mình đi trả thù.
“Huy Thành, con đã biết rõ Chu Nhược Mai là một người phụ nữ đã có gia đình, tại sao con lại muốn ra tay với cô ấy vậy?” Đinh Mai Phương nói.
“Mẹ, con làm chuyện này không phải vì nhà họ Phan sao? Chỉ cần con thành công uy hiếp được Chu Nhược Mai và mang về cho nhà họ Phan rất nhiều dự án của tập đoàn Galaxy.
Con không phải vì ham muốn của bản thân, tất cả đều vì lợi ích nhà họ Phan chúng ta!”Phan Thiên cố gắng hết sức để cho mình cao thượng hơn một chút.
“Huy Thành, con yên tâm, nhất định bố sẽ báo thù này cho con!” Phan Kiệt đau lòng nói.
“Ông xã, đừng hấp tấp! Nghe nói Lê Uy Long quen biết rất nhiều người tai to mặt lớn, chúng ta cứ thăm dò một chút rồi nói sau.
” Đinh Mai Phương nhắc nhở.
“Được rồi, tôi sẽ tìm hiểu chi tiết về cậu ta, sau đó mới hành động, nếu không trả thù này thì thề không làm người!”
Sáng sớm hôm sau, Chu Nhược Mai mơ màng tỉnh lại.
Cô không thể nhớ được những gì đã xảy ra vào đêm qua, chỉ nhớ là bị cho uống thuốc, rất khó chịu, sau đó được Lê Uy Long đưa mình về nhà, về sau xảy ra chuyện gì cô cũng không hề nhớ.
Cô từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy bộ quần áo mình đang mặc không phải là bộ quần áo đã mặc tối qua, cô vô cùng hoảng hốt, ai đã thay đồ cho cô vậy?
Có phải là Nguyễn Tú Cẩm không? Nếu Nguyễn Tú Cẩm thay quần áo cho mình, cô ấy chắc chắn sẽ ở lại đây, còn người nào nữa?
Chu Nhược Mai cảm thấy có thể không phải Nguyễn Tú Cẩm, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là người thay quần áo là Lê Uy Long sao?
Ý nghĩ có thể là Lê Uy Long khiến tim cô đập thình thịch, nếu là Lê Uy Long, chẳng phải cơ thể của cô đều bị anh xem hết rồi sao?
Xem hết cũng chỉ là chuyện nhỏ, trong trường hợp Lê Uy Long không kiềm chế lại được thì!
Chu Nhược Mai không dám nghĩ nữa, cô vội vàng lật chăn lên, thấy trên ga trải giường màu trắng có một vệt máu đỏ sẫm!
Những vệt máu nhỏ chói lọi giống như những cánh hoa còn sót lại trong tuyết!