Tiếp theo, cô đã bước ra khỏi phòng và đi làm bữa sáng.
Chu Nhược Mai gọi điện cho Nguyễn Tú Cẩm, muốn hỏi thăm thương tích của cô ấy.
“Dư Hân, có chuyện gì mà gọi cho tớ sớm vậy?” Nguyễn Tú Cẩm còn chưa dậy thì đã nghe thấy chuông điện thoại.
“Không sao, mình chỉ muốn hỏi, hiện tại vết thương của cậu thế nào rồi?” Chu Nhược Mai nói.
“Vết thương của tớ từ hôm qua đã không sao rồi, cảm ơn sự quan tâm của cậu!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Không phải mặt cậu bị đánh đến mức sưng lên sao? Sao nhanh vậy là không sao rồi?” Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi
“Là bạn của Lê Uy Long đã chữa cho tớ.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Bạn của Lê Uy Long? Có phải là Hà Ngọc Lan không?” Chu Nhược Mai hỏi.
Hà Ngọc Lan rất xinh đẹp, lại còn giỏi võ, nếu cô ấy cũng biết y thuật thì quả là hoàn mỹ.
“Không phải là cô ấy, mà là một bác sĩ thiên tài khác tên là Lưu Bảo Thông.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Lê Uy Long thực sự lại có một vị bác sĩ thiên tài làm bạn sao?” Chu Nhược Mai lại ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Bác sĩ Đại Thông vừa mới sử dụng một ít thảo dược cho tớ vào tối hôm qua.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, mặt mình đã trở lại hình dạng ban đầu và như không có chuyện gì xảy ra.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
Khi Chu Nhược Mai nghe Nguyễn Tú Cẩm nói điều này, cô không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Với cô, Lê Uy Long có rất nhiều bí mật.
Anh không chỉ có người bạn Thiên Thành là một tướng ba sao, còn có một người bạn là chủ tịch siêu cấp giàu có, bây giờ thậm chí còn có thêm một người bạn là bác sĩ thiên tài.
Tại sao tất cả các người bạn của anh đều tuyệt vời như vậy?
“Thật tốt rồi, tối hôm qua mình thật sự rất cảm ơn cậu! Nếu không phải có cậu cứu tớ, hiện tại hậu quả đối với mình không thể tưởng tượng nổi!”
“Cậu khách khí với tớ rồi đấy? Chúng ta là bạn thân với nhau, cậu gặp nạn, đương nhiên tớ phải lao ngay đến cứu.
Tuy nhiên, tối hôm qua may mắn là Lê Uy Long đã đến kịp thời cùng với Hà Ngọc Lan, nếu không tớ cũng sẽ không cứu được cậu.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
Chu Nhược Mai nói: “Nếu không phải cậu ngăn lại rồi gọi điện thông báo cho Lê Uy Long, anh ấy và Hà Ngọc Lan sẽ không biết chuyện đó.”
“Nếu cậu đã nói thế, vậy công lao của tớ là lớn nhất đúng không?” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Tất nhiên, nếu không có cậu, thì cho dù Lê Uy Long có đến thì cũng đã quá muộn.” Chu Nhược Mai không muốn đưa công lao cho Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan.
“Dư Hân, cậu và Lê Uy Long đêm qua lẽ ra nên tình cảm chứ?” Nguyễn Tú Cẩm nhớ rằng đêm qua Chu Nhược Mai đã trúng độc, Lê Uy Long nên trân trọng một cơ hội tốt như vậy.
“Không có, cậu đừng nói linh tinh.” Chu Nhược Mai nhớ ra tối hôm qua Lê Uy Long không làm gì cả, bỗng nhiên cảm thấy tức giận.
“Không có hả? Có phải hay không đó, lẽ ra cơ hội tốt như vậy, anh ấy phải tranh thủ nắm bắt được cơ hội tốt này chứ?” Nguyễn Tú Cẩm kinh ngạc hỏi.
“Đừng nhắc tới cái móng heo to lớn kia nữa, tớ hận anh ta đến chết mất!” Chu Nhược Mai nói.
“Cậu ghét bỏ anh ta cái gì hả? Chẳng lẽ anh ta không biết thương hoa tiếc ngọc sao, bị điên rồi hả?” Nguyễn Tú Cẩm tức giận nói ra.
“Cậu lại nghĩ cái gì thế? Không biết anh ta có còn là đàn ông không nữa, cả đời này chắc chắn anh ta sẽ còn nguyên tem đến chết!” Chu Nhược Mai tức giận nói.
“Anh ta lại khô khan như vậy sao? Không lẽ phương diện đó có vấn đề?” Nguyễn Tú Cẩm có chút nghi ngờ Lê Uy Long bất lực.
“Ai biết anh ta! Đừng nói chuyện này nữa, được không?” Chu Nhược Mai cảm thấy xấu hổ và không muốn tiếp tục thảo luận về chủ đề này.
“Được rồi! Dư Hân, tớ nói thật, cậu phải xem lại Lê Uy Long đi, tớ thấy có rất nhiều phụ nữ thích anh ta đấy.” Nguyễn Tú Cẩm nhắc nhở.
“Cậu thấy ai thích anh ấy?” Chu Nhược Mai hỏi
“Tớ không biết đó là ai, nhưng tớ cảm thấy, một người đàn ông tốt và hấp dẫn như vậy, hẳn có nhiều phụ nữ phải lòng.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
Trước khi có bằng chứng, tất nhiên cô ấy sẽ không chỉ đích danh.
Tất nhiên, cô ấy sẽ không nói với Chu Nhược Mai rằng cô ấy cũng rất thích Lê Uy Long.
“Xuất sắc cái rắm! Chẳng phải vừa rồi cậu nghi ngờ anh ta bất lực hay sao? Có người phụ nữ nào mà thích anh ta được, anh ta bình thường như những người khác thì còn lo, còn như vậy thì lo lắng làm gì?” Chu Nhược Mai nói.