“Anh là người chỉ biết đánh giặc mà thôi, làm sao có thể nghĩ ra cách để đối phó với tập đoàn Vương Lôi được chứ?” Lê Uy Long nói.
“Vậy thì tại sao anh nói rằng tập đoàn Vương Lôi sẽ kết thúc?” Chu Nhược Mai tức giận nói.
“Là do anh bấm ngón tay tính toán.
Tính ra là tập đoàn Vương Lôi sắp xong đời rồi.” Lê Uy Long nói một cách sâu xa.
“Đủ rồi, em bây giờ không có tâm trạng để đùa với anh đâu.” Chu Nhược Mai nói.
“Nhưng em đừng quên, những dự đoán của anh luôn chính xác.
Lần trước anh cũng đã bấm ngón tay tính toán, và bây giờ Ánh Hạ đã trở thành giám đốc cảnh sát rồi.” Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai đột nhiên nhớ tới lần trước đúng là Lê Uy Long đã dự đoán Ánh Hạ có thể trở thành giám đốc công an thành phố, và bây giờ Ánh Hạ quả thực đã trở thành giám đốc công an rồi.
“Có vẻ như anh đúng là biết xem bói đấy!” Chu Nhược Mai nói.
“Cho nên, em không phải lo lắng về việc tập đoàn Galaxy sẽ phá sản.
Người chiến thắng cuối cùng sẽ là tập đoàn Galaxy.” Lê Uy Long nói.
“Dự đoán của không thể lần nào cũng chính xác hết được.
Lần này chuyện mà anh dự đoán rất khó xảy ra, bây giờ các đối tác đều rút hết vốn, nhiều nhân viên cũng đã đầu quân về tập đoàn Vương Lôi, em không thấy một tia hy vọng nào nữa cả.” Chu Nhược Mai nói.
“Tận dụng lần khó khăn này, để em thấy rõ ai là người trung thành và ai là người gặp khó khăn lập tức rút lui.” Lê Uy Long nói.
“Bây giờ thấy rõ thì làm gì chứ? Tập đoàn Galaxy sắp sụp đổ rồi.” Chu Nhược Mai nói.
“Nếu anh có đủ tài chính để cho em xoay sở, em có khả năng xoay chuyển tình thế không?” Lê Uy Long hỏi.
“Anh cũng có đủ tài chính hả? Đừng nói đùa nữa.
Tập đoàn Vương Lôi được đầu tư bởi một tập đoàn lớn ở Đông Quốc.
Anh có bao nhiêu tiền để chống lại những người này chứ?” Chu Nhược Mai nói.
“Tiền không phải là vấn đề, vấn đề là anh không biết sử dụng số tiền này.” Lê Uy Long nói.
Anh là người có Thẻ Rồng Tối Cao, có thể huy động được vốn của các ngân hàng lớn, và phía sau có ngân quỹ của Long Quốc làm chỗ dựa.
Chỉ là anh không biết nhiều về thương trường, và anh cũng không muốn dùng lung tung, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, anh cũng áy náy.
“Quên đi, em cũng không thích chiến đấu bằng kinh tế như thế này, cho dù anh có tiền thì cũng để dành cho anh dưỡng già đi!” Chu Nhược Mai không tin Lê Uy Long có thể có tiền, vì vậy cô không muốn bàn luận thêm nữa.
“Được rồi, vừa nãy chúng ta rời đi còn chưa được ăn, trước tiên tìm một chỗ ăn đi!” Lê Uy Long nói.
Anh cũng không muốn dùng tiền để chống lại Tập đoàn Vương Lôi, anh sẽ dùng cách riêng của mình để nắm lấy huyết mạch của Tập đoàn Vương Lôi, và tiêu diệt Tập đoàn Vương Lôi trong một đòn.
“Ăn ở đâu?” Chu Nhược Mai hỏi.
Vừa rồi cô cũng chưa được anh đã bị làm tức điên rồi, và cô bây giờ bắt đầu cảm thấy đói.
“Để anh đưa đi, đến nơi thì em sẽ biết.” Lê Vĩnh Thiê không muốn nói cho Chu Nhược Mai.
“Được rồi, vậy anh đưa em đi đi, đến đấy ăn một chút vậy.” Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long lái xe đưa Chu Nhược Mai đến thẳng khách sạn Thiên Long.
“Anh đưa em đến đây làm gì?” Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi khi thấy Lê Uy Long lái xe đến bãi đậu xe của khách sạn Thiên Long.
“Tất nhiên là đến đây ăn tối rồi!” Lê Uy Long cười.
“Nhưng mà, khách sạn Thiên Long này rất đắt đấy!” Chu Nhược Mai nói.
Khách sạn Thiên Long là nơi cô và Lê Uy Long tổ chức đám cưới, từ lúc sinh ra đến nay, chỉ lúc đám cưới cô mới được đến khách sạn này lần đầu tiên.
“Em là chủ tịch tập đoàn Galaxy, hoàng đế thương mại của Đà Lạt, chẳng lẽ cũng không đủ tiền để ăn cơm ở đây sao?” Lê Uy Long cười nói.