Không ai có thể ngờ rằng Lê Uy Long lại ra tay độc ác đến mức dám đạp lên người chủ tịch tập đoàn Vương Lôi đến ói máu nơi công cộng.
Mặc dù Vĩnh Kim Bảo là người gốc Long quốc, nhưng ông ta đã nhập quốc tịch của Đông quốc nên đã trở thành người Đông quốc!
Lê Uy Long này ngay cả người của Đông quốc còn dám đánh, chẳng lẽ không sợ chết sao?
“Mau ...buông...!chân ra ...” Lê Uy Long giẫm lên Vĩnh Kim Bảo gần như tắt thở.
“Tôi muốn giẫm chết ông, dễ như giẫm chết con kiến!” Lê Uy Long lạnh lùng nói, không có buông tha.
“Tôi...!biết...!rồi ...” Vĩnh Kim Bảo thừa nhận.
Các vệ sĩ lúc này đều bị thương nặng, nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, thấy Vĩnh Kim Bảo bị giẫm lên, họ không thể làm gì được.
“Ông là người của Đông quốc mà dám khiêu khích tôi trên lãnh thổ Long quốc.
Ông có biết chữ chết viết thế nào không?” Lê Uy Long hỏi.
“Biết...rồi...” Vĩnh Kim Bảo nói.
Các giám đốc cấp cao của Tập đoàn Vương Lôi và các quan chức đi cùng nhìn thấy Lê Uy Long vẫn dẫm lên Vĩnh Kim Bảo nên vội vàng bước tới để thuyết phục.
“Lê Uy Long, cậu mau buông chủ tịch Kim Bảo ra! Nếu không cậu không thể gánh được hậu quả đâu!”
“Ông ấy là một doanh nhân hợp pháp đầu tư vào Long Quốc từ Đông quốc.
Cậu không thể thô bạo với ông ấy được! Nếu không, bạn không gánh nổi hậu quả!”
“Có giỏi thì đấu tranh trên thương trường! Đừng có mà không đấu lại được mà dùng vũ lực.
Đừng làm mất mặt người Long Quốc chúng ta!”
Mọi người lần lượt nói.
“Người Long quốc chúng ta bị cậu làm mất mặt rồi! Cậu có thể có ý thức một chút không?” Bùi Phú Quý cũng nói.
Lê Uy Long này đã đánh con trai của ông ta, bây giờ nhìn thấy Lê Uy Long lại chạy lung tung ở đây, ông ta muốn trả thù, nhưng ông ta lại sợ bị Lê Uy Long đánh.
Bởi vì Lê Uy Long thậm chí có thể đánh bại vệ sĩ của Vĩnh Kim Bảo với một chiêu, nên ông ta thật sự có chút sợ hãi.
“Đừng có nói chuyện với tôi về ý thức! Đám người nước ngoài này dám có ý đồ với vợ tôi, ý thức của bọn chúng thì sao? Người ta không xúc phạm tôi, tôi sẽ không xúc phạm người ta, còn nếu dám động đến tôi thì tôi sẽ không tha!” Lê Uy Long nhìn thấy nhiều người như vậy giúp đỡ Vĩnh Kim Bảo, trong lòng càng tức giận, chân lại bắt đầu dùng lực.
“Phụt!” Vĩnh Kim Bảo không chịu nổi áp lực, một ngụm máu khác phun ra.
Các nhân viên của khách sạn Thiên Long cảm thấy rất sảng khoái khi chứng kiến cảnh Vĩnh Kim Bảo bị Lê Uy Long dẫm lên.
Không phải vì bất cứ điều gì khác, bởi vì Lê Uy Long là người Long quốc, trong khi Vĩnh Kim Bảo là người Đông quốc.
“Nếu cậu dám dẫm chết ông ta, cậu sẽ không thể sống sót! Chuyện này không lớn cũng không nhỏ.
Nếu Đông quốc mượn cớ này mà gây ra chiến tranh giữa hai nước, thì cậu chính là tội đồ của Long quốc!” Bùi Phú Quý tức giận nói.
“Long quốc của chúng ta rất mạnh, cho dù tôi có dẫm chết ông ta ở nơi công cộng, xem Đông quốc có dám làm gì không!” Lê Uy Long nói.
Anh thực sự muốn giẫm chết Vĩnh Kim Bảo, để tránh việc Chu Nhược Mai phải đấu với đám người Đông quốc như ông ta.
“Cậu chỉ là một tên thô lỗ thì biết cái gì? Nếu cậu không tha cho chủ tịch Vĩnh Kim Bảo, tôi sẽ cho người của cục công an thành phố tới bắt cậu!” Bùi Phú Quý nói.
Ông ta không biết Lê Uy Long là hộ soái bảo vệ mà chỉ biết rằng anh là con rể của nhà họ Chu, một cựu chiến binh, và anh quen biết một số người có thế lực.
Tất nhiên Lê Uy Long không sợ Cục công an thành phố, Ánh Hạ là giám đốc của Cục công an thành phố, anh đã đích thân giúp cô ấy nhậm chức.
Về phần Bùi Phú Quý, sớm muộn gì ông ta cũng bị bắt, nhưng không phải bây giờ.
Chu Nhược Mai lúc này mới hoàn hồn, vội vàng bước lên trước nói: “Lê Uy Long, anh nên tha cho ông ta đi.
Nếu anh xảy ra chuyện gì thì em phải làm sao?”
Lê Uy Long suy nghĩ một chút, cảm thấy không có ích gì khi giẫm lên Vĩnh Kim Bảo như thế này, vì vậy anh buông ra.
Từ những biểu hiện của Vĩnh Kim Bảo, Lê Uy Long đã biết rằng ông ta không có khả năng trở thành một mối đe dọa, ông ta chỉ là một con rối bị Đông quốc đẩy lên trước.
Những người nắm quyền thực sự sẽ không ngông cuồng, tự cao tự đại như thế này.