Chỉ là lúc trước có quần che lại, cho nên anh và Chu Nhược Mai đều không phát hiện.
Trời đã khuya, anh không muốn nửa đêm ra ngoài tìm Lưu Bảo Thông để chữa trị.
Bởi vì hiện tại là thời điểm quan trọng, anh ta lo lắng rằng Chu Nhược Mai sẽ gặp nguy hiểm một khi anh ra ngoài.
Sau khi tắm xong, Lê Uy Long đi đến phòng của Chu Nhược Mai.
Lúc này, Chu Nhược Mai cũng đã đi tắm.
“Lê Uy Long, nếu người chủ tịch bạn của anh không quay lại chủ trì tình hình chung, em lo rằng tập đoàn Galaxy sẽ thực sự phá sản trong tay em.” Chu Nhược Mai nói.
“Không sao, em không cần lo lắng, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi! Dù sao cậu ta cũng không quan tâm đến Tập đoàn Galaxy này, cho dù phá sản trong tay em, cậu ta cũng sẽ không đau lòng.” Lê Uy Long nói.
“Nhưng em không cam lòng! Một doanh nghiệp lớn như vậy đã thống trị thành phố Đà Lạt trong một thời gian dài.
Sẽ thật đáng tiếc nếu nó bị phá sản ở trong tay em!” Chu Nhược Mai nói.
“Hãy tin tưởng ở anh, Tập đoàn Galaxy sẽ không sụp đổ.” Lê Uy Long nói.
“Anh nói em tin tưởng anh thế nào đây? Đối mặt với công kích của Tập đoàn Vương Lôi, em không còn sức đánh trả.
Nếu chuyện này tiếp tục, sợ là tập đoàn Galaxy sẽ sụp đổ.” Chu Nhược Mai nói.
“Em không cần làm gì cả, chúng ta đi tới đâu hay tới đó.
Từ giờ trở đi, em chỉ cần đi làm như bình thường là được, những chuyện khác không cần quan tâm.” Lê Uy Long nói.
“Như vậy mà được à? Anh muốn em cứ đứng đó nhìn công ty sụp đổ sao?” Chu Nhược Mai tức giận nói.
“Anh chỉ yêu cầu em đợi, sau này sẽ nhận được quà lờn.” Lê Uy Long nói.
“Ý anh là gì? Làm sao em có thể nhận được quà?” Chu Nhược Mai bối rối hỏi.
“Nếu bây giờ anh nói cho ngươi biết, Tập đoàn Vương Lôi sớm muộn gì cũng sẽ là của em, em có tin hay không?” Lê Uy Long cười.
“Đầu của anh bị úng nước sao? Tập đoàn Vương Lôi làm sao có thể là của em?” Đương nhiên, Chu Nhược Mai sẽ không tin lời Lê Uy Long, cho rằng anh đang mơ mộng hão huyền.
“Vậy thì em cứ chờ xem là biết!” Lúc này Lê Uy Long không muốn nói nhiều.
Bởi vì bây giờ, cho dù anh có nói gì, Chu Nhược Mai cũng sẽ không tin, cứ tiếp tục nói thì cô sẽ nghĩ mình khoác lác.
“Vậy thì ngủ đi, anh cứ mơ là có tất.” Chu Nhược Mai không muốn nói chuyện với Lê Uy Long về những chủ đề không liên quan đó.
Cô chỉ hy vọng Tập đoàn Galaxy có thể qua khỏi là cảm tạ trời đất rồi, làm sao mà cô có thể tưởng tượng được tập đoàn Galaxy sẽ là của mình được?
“Được, vậy ngủ đi, chúc ngủ ngon.” Lê Uy Long nói xong liền bắt đầu đi lên lầu ngủ.
“Chúc anh có một giấc mơ đẹp.” Chu Nhược Mai nói một cách châm chọc.
Lê Uy Long đã sớm chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Chu Nhược Mai cứ trằn trọc vì trong đầu có chuyện của tập đoàn Galaxy, đến hai giờ sáng cũng không ngủ được.
Nhìn thấy Lê Uy Long ngủ một cách dễ dàng như vậy, Chu Nhược Mai cảm thấy hơi tức giận.
Tập đoàn Galaxy sắp phá sản, tên khốn này không muốn giúp, quả thực ngủ say như heo!
Càng nghĩ càng tức giận, cô quyết định tìm cách trêu chọc Lê Uy Long, không cho anh ngủ ngon như vậy.
Cô suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên đầu cô nảy ra một ý.
Sau khi hạ quyết tâm, cô giả vờ như đang ngủ, sau đó lật người lăn xuống giường, để cơ thể của cô nằm chính xác trên cơ thể của Lê Uy Long...
Lê Uy Long đang ngủ bỗng nhiên bị Chu Nhược Mai đè lên, anh đột nhiên tỉnh lại, sau đó phản ứng có điều kiện mà đưa tay ra ôm lấy cô.
Vì Chu Nhược Mai đang đối mặt với Lê Uy Long khi cô lăn xuống giường, Lê Uy Long theo bản năng đưa tay ôm cô.
“Á, khốn kiếp, buông ra!” Chu Nhược Mai không thể giả vờ ngủ được nữa, cô hét lên theo bản năng.